Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 446: Thiện phản hồi

"Vậy chúng ta cứ chờ vậy sao? Thế này thì nôn nóng quá." Hồng hài nhi tuy vẫn muốn nhanh chóng xây dựng, nhưng ở Nhất Chỉ sơn lâu rồi, cũng bắt đầu vô thức xem mình là người của Nhất Chỉ tự, suy nghĩ cũng bắt đầu hướng về Nhất Chỉ tự. Nhất Chỉ tự quá nhỏ, chùa chiền khác dù nhỏ vẫn có đủ mọi thứ, còn Nhất Chỉ tự thì lại thiếu nhiều thứ. Ai cũng nghĩ nhà mình tốt, hắn cũng không ngoại lệ, bây giờ có thể xây một cái lầu chuông, hắn tự nhiên cực kỳ cao hứng, vô cùng tích cực.
"Như vậy đã không tệ rồi, nhờ dân làng hỗ trợ mới có thành quả này. Nếu dân làng không giúp thì còn chậm hơn nữa... Ta đoán chừng, cái lầu chuông này muốn chính thức xây xong thì ít nhất cũng phải một tuần." Phương Chính nói.
"Nhưng mà, mọi người đâu thể ngày nào cũng đến giúp được? Con nghĩ ngày mai chắc chẳng còn mấy ai, có khi hôm sau nữa sẽ chẳng có ai đến luôn." Hồng hài nhi thầm nghĩ, trong lòng hắn, có thể giúp người một lần đã rất hiếm, ngày nào cũng giúp thì những người tốt đó hiếm lắm mới có. Ít nhất thì ở thế giới của hắn, hắn chưa thấy được mấy người như vậy. Độc Lang, sóc, Hầu Tử không nói gì, nhưng trong lòng thì chấp nhận cách nghĩ này của hắn, Phương Chính thì cũng nghĩ vậy. Mọi người đều không có biện pháp nào tốt hơn, tuy rất mong chờ, ngày đêm trông ngóng cái lầu chuông nhanh chóng hoàn thành, nhưng mà đường núi hiểm trở, đá thì nhiều, muốn làm xong việc này, không phải chuyện đơn giản.
Ngày thứ hai, La Dương còn đang ngủ, hắn là đại công, bình thường việc di chuyển gạch hay gỗ hắn không cần làm, chỉ cần đợi tới giai đoạn điêu khắc là được. Hôm qua vì một đoàn dân làng tự giác đến giúp làm việc, hắn cũng ngại ngồi một bên xem nên cũng khiêng đỡ một lúc đá, giờ thì... hắn chẳng muốn động đậy gì nữa. Hắn nghĩ đám dân làng đó có lẽ chỉ giúp được một ngày là cùng, làm sao có chuyện ngày nào cũng tới được.
Thế nhưng, trời vừa sáng, La Dương đã nghe thấy tiếng xe máy nổ oành oạch, tiếng máy cày ầm ầm, còn có cả một đám người huênh hoang nói chuyện, thậm chí cả tiếng ô tô, tiếp theo đó lại có âm thanh nhạc mở inh ỏi, bên ngoài ồn ào náo nhiệt khiến hắn vô cùng khó chịu, bực tức mắng: "Mới sáng sớm làm cái trò gì vậy?"
La Dương đứng dậy, xem xét thì thấy mấy người công nhân trong phòng đều đã thức, Mã sư phó đang ghé người nhìn ra ngoài cửa sổ. La Dương nói: "Mã sư phó, ông đang nhìn gì đấy? Còn những người khác đâu cả rồi?"
"Đều ra làm việc với xem náo nhiệt cả rồi, nhiều người như vậy, đều tới làm gì vậy không biết." Mã sư phó là thợ mộc già, thông thạo các kỹ thuật điêu khắc cổ xưa, hơn nữa tuổi cao nên ông không làm việc nặng nữa. Những người khác thì có một nhóm lớn chuyên phụ trách di chuyển gạch, đá, gỗ, bọn họ được tính tiền theo sản phẩm vận chuyển, chuyển càng nhiều thì càng có nhiều tiền nên từng người đều không hề lười biếng, hừng đông đã bắt đầu xuất phát rồi.
Ngoài căn phòng này thì còn vài căn phòng khác cũng có công nhân, một số người như Mã sư phó cũng chỉ vừa mới rời giường.
"Tôi xem thử, ha, cái này thật đủ loại người, kiểu người nào cũng có." La Dương cũng tò mò, mặc quần áo rồi chạy xuống dưới nhà đi ra cổng hóng chuyện. Chỉ thấy từng chiếc xe ngựa, xe nhỏ chạy ngang qua, điểm đến đều là Nhất Chỉ sơn. La Dương bèn thấy kỳ lạ, những người này tới bên đó làm gì chứ? Đúng lúc một chiếc xe máy chạy ngang qua, La Dương vội vàng chặn lại, tò mò hỏi: "Huynh đệ, ở thôn nào đấy?"
"Thôn Sau Sông, có chuyện gì không?" Nam tử hỏi.
"Các người đây là đang làm gì vậy? Sao nhiều người thế? Tôi thấy còn có người ở cả trong huyện thành nữa." La Dương hỏi.
"Anh không biết sao?" Nam tử kinh ngạc hỏi.
"Tôi phải biết sao?" La Dương ngơ ngác.
Nam tử cười nói: "Có một người hào phóng đã cúng cho Nhất Chỉ tự một cái lầu chuông, có điều giao thông đến Nhất Chỉ tự không thuận lợi, gạch, đá, gỗ không vận chuyển lên được, người của thôn Nhất Chỉ cũng không đủ. Thế nên có người đăng lên Wechat nhờ giúp đỡ, mọi người tới giúp thôi."
"Ấy... các người đều tới giúp đỡ cả đấy sao?" La Dương ngạc nhiên, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng phải bảo hôm sau sẽ chẳng có ai tới sao? Rốt cuộc thì vị hòa thượng này có địa vị gì mà có sức ảnh hưởng lớn đến vậy?
"Đúng vậy, đại sư là ân nhân của rất nhiều người ở thôn Sau Sông chúng tôi đó, thôn tôi tới mười sáu người, còn có thôn Đại Lưu, thôn Hồng Nham nữa, nhiều lắm, cũng phải hơn một trăm người đấy." Nam tử nói xong rồi cười nói: "Đi đây không nói nữa, tôi đi giúp việc, lát nữa nói chuyện nhé." Nói xong nam tử liền đi.
La Dương theo bản năng hỏi: "Huynh đệ, anh tên gì?"
"Trịnh Gia Hưng!" Trịnh Gia Hưng phất tay rồi đi.
La Dương gãi gãi đầu, hắn thực sự tò mò nên cũng không ngồi yên được nữa, hắn cùng Mã sư phó nói chuyện rồi hai người nhanh chóng chạy về phía công trường. Trên đường đi, Mã sư phó thầm thì: "Ta sống tới từng này tuổi rồi, cảnh tượng nhiều người nghĩa vụ đến giúp đỡ như này thì ta mới chỉ thấy từ mấy chục năm trước. Lúc đó... hắc, tuy nghèo nhưng trên dưới đồng lòng, khí thế ngút trời, hăng hái vô cùng... mấy chục năm rồi mới được thấy lại, ha ha... tốt."
"Bây giờ hòa thượng có sức ảnh hưởng lớn như vậy sao?" La Dương hỏi.
"Cái này không phải hòa thượng bình thường nào cũng làm được đâu, nhiều chùa chiền lớn còn chẳng tìm đâu ra người đến nghĩa vụ giúp đỡ như thế này. Cậu nhìn những người này mà xem, từng người mặt mày tươi rói, có chỗ nào giống như là đi lao động đâu, giống như là đi ăn đám cưới chờ nhận tiền mừng ấy. Tôi dám nói, chúng ta đã đánh giá thấp cái vị hòa thượng kia rồi, người ta chắc hẳn là người thật sự có bản lĩnh, không có cái bản lĩnh tạo phúc cho một phương thì tuyệt đối sẽ không có được sự báo đáp thế này đâu. Người ta là vậy mà, cậu đối xử tốt với mọi người thì mọi người sẽ đối tốt với cậu thôi. Còn ngược lại, những người chỉ nghĩ tới việc vơ vét lợi ích cho mình thì hắc..." Mã sư phó bĩu môi, không nói gì thêm.
La Dương thì có vẻ đang suy nghĩ điều gì.
Đợi đến khi hai người chạy tới công trường thì cả hai người đều bị chấn động lần nữa, chỉ thấy ở trên một gò đất, Vương Hữu Quý đang cầm loa, lớn tiếng hô hào: "Mọi người nhất định phải chú ý an toàn, đường núi hiểm trở, nếu không cầm được thì cứ nửa đường nghỉ ngơi, chúng ta đông người không cần phải gấp gáp thế đâu!"
"Còn nữa, phụ nữ thì không cần phải làm việc đâu, nhiều đàn ông thế này rồi, các chị cứ nghỉ ngơi đi!"
Ngay lập tức, lời nói đó đã nhận lấy cả một tràng những tiếng thảo phạt của đám phụ nữ.
"Vương Hữu Quý, cái lão hay ăn nói linh tinh kia, ông nói gì thế hả? Xem thường chúng tôi phải không? Quên hồi nhỏ là ai đã nhét ông vào chuồng heo rồi à?" Một người phụ nữ lực lưỡng quát lớn.
Lập tức cả đám ồn ào cả lên, Vương Hữu Quý cũng bị nháo cho mặt mày đỏ gay, vội vàng nói: "Lý Thúy Hoa, chị đừng có mà ồn ào vô lý thế, tôi đây là đang thương chị em phụ nữ đó chứ! Các chị mà thật muốn giúp thì đi rửa rau đi, hôm nay tu sửa gác chuông cho chùa, không có món mặn, toàn là đồ chay, mấy lá rau đó khó rửa lắm, nhanh đi, đừng có ở đó mà ồn ào nữa."
Lý Thúy Hoa hừ một tiếng, chẳng hề nể mặt vị thôn trưởng này, phất tay một cái rồi dẫn một đám phụ nữ đi rửa rau.
Vương Hữu Quý tiếp tục hô hào: "Những anh em mới đến thì qua bên trái ghi danh, nghe theo chỉ huy của đốc công, không được chen lấn xông lên..."
Bên dưới Vương Hữu Quý là một đám người, hô ha khiêng gỗ, ôm gạch, trên núi đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận