Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 506: Thần kinh là cái gì?

Chương 506: Thần kinh là cái gì? Phương Chính không biết nên nói thế nào, cũng không muốn giải thích, dù sao giải thích cũng không rõ ràng. Mấy tiểu tử kia, cũng không hứng thú với việc thế nào mà có được, dù sao cũng đã quen, cứ cách một khoảng thời gian, Phương Chính lại làm ra một vài thứ thần kỳ. So với việc thế nào mà có được, con sóc càng muốn: "Sư phụ, ta có thể đi xem một chút không?" "Có thể, nhưng các ngươi nhớ kỹ, cái trống này không phải vật phàm, đừng gõ. Cố gắng đừng đến quá gần." Phương Chính nói. "Yên tâm, sư phụ! Con muốn đi nhìn trống đi!" Con sóc hưng phấn lao ra ngoài, tìm kiếm lên tường, thẳng đến lầu canh mà đi. Độc Lang, Hầu Tử, Hồng Hài Nhi nhìn nhau, đuổi theo sát phía sau. Bọn họ cũng tò mò muốn chết, cũng muốn nhìn thử cái trống này. Phương Chính không đi theo, mà là ung dung ngồi trong sân, uống trà Hàn Trúc, thoải mái nhàn nhã, đọc kinh văn, rất thích thú. Con sóc có tốc độ nhanh nhất, thoăn thoắt lên lầu canh, kết quả vừa ngẩng đầu, con sóc chỉ cảm thấy trước mặt là một con quái vật kinh khủng, một chân đứng tại đó, đầu Đại Ngưu vô cùng dữ tợn hung hãn, lôi đình vô tận ngưng tụ trên người quái vật! Con sóc gần như theo bản năng hét lên một tiếng, nhanh chân bỏ chạy, nhảy xuống lầu canh, không quan tâm ai cả, chui vào lòng Phương Chính chết sống không chịu ra, tiểu đồ vật run rẩy, rõ ràng là bị dọa sợ. Phương Chính thấy vậy, ha ha cười nói: "Tịnh Khoan, con nhìn thấy gì?" "Một con quái vật, một cái chân, đầu Đại Ngưu, còn có rất nhiều lôi điện." Con sóc run rẩy trả lời. "Sau đó thì sao?" Phương Chính hỏi. "Còn sau đó gì nữa? Đồ vật dọa người như vậy, còn có cái gì sau đó? Nếu không phải con chạy nhanh, sư phụ liền không thấy con rồi... Ô ô..." Con sóc vừa khóc vừa xoa nước mắt nước mũi lên quần áo Phương Chính. Sao mà áo cà sa lại không dính bụi, cái gì bẩn cũng xoa không lên. Tiểu gia hỏa chỉ có thể ôm đuôi to của mình mà lau... Phương Chính cười nói: "Nó mà muốn ăn con, con có thể chạy về được chắc? Nội tâm của con tinh khiết, nhìn thấy mới là nguyên hình của trống, bản tôn. Nếu trong lòng con có ác, nhìn thấy sẽ là một cảnh tượng khác. Thôi, đừng sợ, đi niệm kinh đi, nỗi sợ tự nhiên sẽ tan." Con sóc nghe lời làm theo, niệm kinh, quả nhiên, sợ hãi trong lòng rất nhanh tiêu tan. Mà Phương Chính thì kinh ngạc phát hiện, khi con sóc niệm kinh, trên thân lại có Phật quang lấp lóe! Nó tựa hồ hấp thụ một chút Phật khí từ chùa chiền! "Đây là chuyện gì?" Phương Chính chấn động trong lòng, nhưng phật khí kia chỉ lóe lên rồi biến mất, không cho Phương Chính quá nhiều cơ hội quan sát. Phương Chính nghi hoặc nhìn ra phía ngoài lầu canh, có chút suy tư... Độc Lang thấy con sóc chạy nhanh như vậy, bĩu môi nói: "Con sóc đúng là con sóc vẫn còn nhát gan, ta đi xem một chút." Độc Lang nói xong leo lên lầu canh. Dưới chân lầu, Hầu Tử hai tay buông thõng, ngước nhìn lên trên, hỏi: "Sư đệ, cái trống đó dọa người vậy sao? Nhìn Tịnh Khoan kìa, bị hù không ít đấy. Sư huynh có khi cũng bị hù." "Chắc là không, hắn thần kinh lớn lắm." Hồng Hài Nhi nói như vậy ngoài miệng, ánh mắt lại có chút ngưng trọng, là đại Yêu Vương, hắn có thể cảm giác được trên lầu canh có một vật không tầm thường, vật này rất khủng bố! Bất quá hắn càng hiểu rõ, chỗ dựa của chùa chiền này càng kinh khủng hơn! Pháp lực của hắn nói mất là mất, cho nên dù cái trống này có ngưu bức nữa, đến chùa chiền này cũng phải làm cháu. Cho nên hắn không lo... Quả nhiên, không bao lâu, Độc Lang đi xuống, gật gù đắc ý, có vẻ không hề bị dọa. "Sư huynh, huynh..." Hầu Tử vừa định hỏi. Chỉ thấy Độc Lang toàn thân lông dựng đứng lên, ngao ô kêu một tiếng: "Emma, làm ta sợ muốn chết! Ngao ngao ngao..." Độc Lang cụp đuôi, chạy thẳng vào chùa chiền, tiện tay đóng sầm cổng chùa. Hầu Tử cùng Hồng Hài Nhi đứng đó, chỉ cảm thấy trán mình đầy hắc tuyến, gió thổi qua, một mặt mờ mịt! Hầu Tử nói: "Cái thần kinh này không phải lớn, mà là căn bản không có?" Hồng Hài Nhi cảm thán: "Cũng chỉ có ở đây, nếu là ở chỗ của chúng ta, với cái thần kinh của hắn, đến núi kiểm tra yêu quái, chẳng ai muốn... Sư huynh, huynh đi xem đi?" Hầu Tử ngước lên nhìn, lắc đầu: "Không đi, sư phụ đã nói, tùy vào khả năng." "Ngươi nói thẳng là ngươi nhát gan thì có sao." Hồng Hài Nhi bĩu môi nói. Hầu Tử thờ ơ đáp: "A Di Đà Phật, sư đệ ngươi muốn đi nhìn thì đi." "Ha ha, ngươi càng ngày càng giống mấy lão hòa thượng kia rồi, tỉnh đi, ta đi xem một chút." Nói xong Hồng Hài Nhi bò lên lầu canh. Không lâu sau, liền nghe trên lầu trống vọng xuống một tiếng hét lớn: "Dừng lại, đừng nhúc nhích! Ta là Thánh Anh đại vương ngươi là ai, mau xưng tên ra? Ách, một cái chân trâu? Ha ha ha, mẹ nó xấu xí! Ách, đúng là một mặt trống, ai, đáng thương, chỉ còn lại một miếng da, nếu không thì nấu canh cũng ngon..." Chẳng bao lâu, Hồng Hài Nhi đi xuống. Hầu Tử nhướng mày hỏi: "Sư đệ, con thấy gì?" Hồng Hài Nhi đảo mắt một vòng, cười hắc hắc: "Con thấy một mặt trống, sư huynh biết đó, đại sư huynh lúc nào cũng rất hố, huynh quên chuyện bồ công anh rồi sao? Con cảm thấy, hắn cố ý dọa chúng ta đấy. Nói thật, cái trống kia thật bá khí, thật dễ nhìn, còn đẹp hơn cả cái chuông lớn kia." Hầu Tử nghe xong, quả nhiên động lòng, nhưng vẫn không nhúc nhích, không để ý nói: "A Di Đà Phật, không đi." Nói xong Hầu Tử quay người rời đi... Hồng Hài Nhi thấy thế thì bĩu môi, khinh bỉ: "Sợ!" Sao Hầu Tử vẫn không quay đầu. Hồng Hài Nhi thấy vậy thầm lắc đầu: "Ta không tin, Hầu Tử hiếu kỳ nhất thật sự có thể nhịn không xem sao? Cưỡng lại bản tính? Hắn không có đạo hạnh này đâu..." Nghĩ đến đây, Hồng Hài Nhi cũng đi, chỉ là một lát sau, tên này lại lén lút bò lên gác chuông, trốn đi, từ nơi khuất nhìn qua phía lầu canh. Mười phút, Hầu Tử không đến. Hai mươi phút, Hầu Tử vẫn chưa tới. Ba mươi phút, mắt Hồng Hài Nhi bắt đầu díu lại, lơ mơ muốn ngủ, ngáp một cái thầm nói: "Chẳng lẽ ta nhìn lầm? Hầu Tử này tu luyện thành tài rồi sao, có thể cưỡng lại bản tính? Thật làm được trời sập cũng không sợ rồi?" Trong lúc Hồng Hài Nhi suy nghĩ lung tung, một bóng dáng lén la lén lút xuất hiện, ngó trái ngó phải, xác định không ai, mới rón rén, dùng cả tay chân bò lên lầu canh. Người đến chính là vừa nãy còn bộ dạng cao tăng đắc đạo, có chết cũng không nhìn Hầu Tử. Hồng Hài Nhi thấy thế, lập tức tỉnh táo, cười mắng: "Quả nhiên, đồ khỉ đần vẫn y cái đức hạnh... Còn giả bộ cao tăng với ta? Hừ!" Hồng Hài Nhi đảo mắt, cười hắc hắc, có chủ ý. Không lâu sau, Hầu Tử đi xuống, hai chân run rẩy, có vẻ bị dọa sợ. Hồng Hài Nhi lập tức nhảy ra, ha ha cười nói: "Sư huynh, nhìn thấy gì? Đẹp không?" Kết quả Hầu Tử không bị hắn làm cho giật mình, ngược lại không thèm nhìn Hồng Hài Nhi, đi thẳng vào Phật đường, quỳ xuống, niệm kinh. Hồng Hài Nhi mặt mày mờ mịt, đây là tình huống gì? Phản ứng này hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ mà! ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận