Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 525: Tên điên cùng đồ đần

Tịnh Tâm đứng đó thấy cảnh này, trong lòng cười như hoa nở: "Thảo nào sư phụ thích dùng ảo thuật hù dọa người như vậy, chiêu này thật vui, chơi thật là vui, ha ha..."
"Thôn trưởng, xử lý thế nào?" Trần Kim thấy đám người kia lao đến, lập tức hỏi.
"Bọn chúng không có dao, cứ cản lại, đừng để chúng chạy, giao cho cảnh sát xử lý. Còn nữa, quay phim lại, đây là chứng cứ tự vệ của chúng ta." Vương Hữu Quý nói lớn.
Các thôn dân lập tức chặn lại, người phía sau dùng di động quay phim, người thì dùng đèn pin chiếu sáng, trong nhất thời, tràng diện trở nên hỗn loạn.
"Ai dám cản ta, ta liều mạng với ngươi!" Hùng lão bản sợ đến hồn bay phách tán, trước đó chỉ là cảm giác quỷ dị, không thấy chân quỷ, giờ phút này thật sự thấy được, nhớ đến những việc mình đã làm trước đó, hãm hại chết bao nhiêu người, trong lòng có quỷ càng thêm sợ hãi, gan như muốn rách ra! Hắn chỉ muốn chạy trốn, liều mạng chạy trốn! Ai cản hắn, hắn liền giết người đó!
Những người còn lại cũng không khá hơn là bao, sợ chạy chậm, bị quỷ ăn thịt, từng người hung hăng ác độc vô cùng. Đúng là cái gọi là nghèo sợ ngang, ngang sợ liều mạng, hiện tại những người này không muốn sống nữa, thôn dân cũng có chút sợ, bắt đầu lùi lại phía sau.
Hồng hài nhi thấy vậy cười lạnh một tiếng, vung tay lên.
Hùng lão bản cùng đám thủ hạ nghe thấy phía sau lưng hét lớn một tiếng: "Bọn tiểu nhân kia, đừng để một tên nào thoát, hôm nay ta muốn làm tiệc người! Đào óc người ăn tươi! Chậc chậc, chan một thìa dầu nóng vào, nghe tiếng kêu của bọn chúng, ngon tuyệt, ha ha..."
Nghe thấy thanh âm âm trầm đó, cảm nhận được sát khí ngập trời phía sau, Hùng lão bản bọn người sợ đến nước mắt không kìm được mà trào ra, chỉ muốn lao ra ngoài, vừa quyết tâm xong thì thấy những thôn dân đối diện đột nhiên cười như điên, sau đó xé toạc lồng ngực, móc hết ruột gan ra, cười dữ tợn, điên cuồng cười, rồi dang tay chờ đợi bọn họ lao vào!
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Hùng lão bản ban nãy còn liều mạng xông lên không còn là mù, lập tức sợ đến són cả phân cả nước, kêu lớn: "Quỷ ơi! Quỷ ơi! Toàn là quỷ!" Rồi xoay người chạy trối chết!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Vương Hữu Quý và những người khác mắt tròn mắt dẹt, tình huống gì vậy? Sau lưng bọn họ có quỷ à?
Thế là từng người xoay người lại nhìn, kết quả chẳng thấy gì cả, nhưng mà nhìn phản ứng của đám người đối diện, ai cũng cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
"Thôn trưởng, lạ quá, rõ ràng không có quỷ, sao bọn chúng nhìn thấy ai cũng kêu là quỷ?" Trần Kim lẩm bẩm.
Tống Nhị cẩu nói: "Theo ta thì là Phật Tổ hiển linh, thu thập bọn chúng. Bọn chúng đây là nhìn Tịnh Tâm và chúng ta thành quỷ rồi, đi thôi, dọa bọn chúng một chút đi."
Nói xong, Tống Nhị cẩu quát to một tiếng: "Còn gia gia mạng đến!" Rồi giương nanh múa vuốt xông tới.
Quả nhiên, đám người kia thấy Tống Nhị cẩu xông tới thì sợ hãi, từng người tè ra quần, bốn phía tán loạn.
Vương Hữu Quý thấy vậy thì bừng tỉnh ngộ ra, thế là cùng Trần Kim và các thôn dân nhìn nhau, cùng cười gian, ai nấy vứt bỏ nông cụ, vũ khí, thoải mái người thì nhảy như cương thi, người thì lăn lộn trên đất, người thì chạy loạn gầm rú, dọa cho đám người Hùng lão bản chạy về chạy lại, mà lại không thể chạy thoát.
Không biết là trùng hợp hay là thế nào, cuối cùng hơn chục người bị đẩy đến trước trống dưới lầu canh.
Hùng lão bản đầu óc nóng lên, cũng không nhìn rõ nơi này là đâu, cứ lao thẳng đến, kết quả đợi khi ngẩng đầu phát hiện tình hình không đúng thì đã đứng trước quỳ Ngưu trống trận! Hùng lão bản vừa định nói gì thì bị người phía sau va một cái, đập đầu vào quỳ Ngưu trống trận!
Chỉ nghe thấy bịch một tiếng trầm đục, Hùng lão bản chỉ cảm thấy trong lòng một cỗ khí lạnh bốc lên, trước mắt xuất hiện rất nhiều bóng người, những người này hắn đều biết, bởi vì cái chết của bọn họ ít nhiều gì cũng có liên quan đến hắn. Thấy những người này, Hùng lão bản muốn kêu cứu mạng, thế nhưng, dù có liều mạng kêu cũng không thể phát ra tiếng. Cứ như có vật gì đó cắm ở yết hầu, toàn thân bủn rủn vô lực, cả người như mất hết sức lực...
"Đừng đến đây, đừng đến đây..." Hùng lão bản cố gắng kêu,
Mà chỉ có thể phát ra âm thanh trầm thấp lại khàn khàn. Cố gắng nhìn về phía những người khác, thì thấy những người khác so với hắn còn thảm hại hơn, ngồi ở đó, hai mắt đờ đẫn, mặt tái nhợt không còn chút máu...
"Thật đúng là tự làm tự chịu." Hồng hài nhi thấy cảnh này, khẽ lắc đầu, hắn vốn chỉ định giả ma dọa đám người này, khống chế bọn họ lại rồi đợi cảnh sát đến, cùng nhau mang đi là xong. Kết quả những người này cứ nhằm lên lầu canh mà chạy, còn đụng đầu vào trống, mặc dù tiếng không lớn, nhưng người ở trong lầu canh cũng coi như gặp tai ương.
"Đừng qua đây, đừng mà! A!" Từng tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.
Dọa cho đám thôn dân vốn muốn đi lên xem đều dừng lại, không dám đến gần.
Hồng hài nhi tranh thủ thời gian đi tới nói: "Ta đi xem một chút."
Chưa đợi mọi người kịp phản ứng, Hồng hài nhi đã đi lên, chỉ thấy trong lầu canh, hơn chục người ngơ ngác ngồi ở đó, mắt đờ đẫn, nước dãi chảy dài, nhìn thấy Hồng hài nhi thì từng người ngồi cười ngây ngô. Hùng lão bản càng không chịu nổi, ôm chân ở đó gặm, vừa gặm vừa cười nói: "Ngon, ngon... ngon thật... móng heo ngon... ha ha... ngon ai."
Hồng hài nhi lắc đầu, ném tất cả những người này ra ngoài.
Hồng hài nhi trời sinh thần lực, chuyện này sớm cũng không có gì là mới lạ. Các thôn dân không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là ban nãy còn từng người chạy tán loạn khắp nơi, chớp mắt một cái đều thành đồ đần, bọn họ thật khó mà chấp nhận được. Từng người nhìn về hướng lầu canh, trong mắt mang theo một chút hiếu kỳ và vẻ hoảng sợ.
Hồng hài nhi linh cơ khẽ động nói: "A Di Đà Phật, chư vị thí chủ, cái lầu canh này trấn áp lệ khí của Nhất Chỉ thôn, nếu như không có việc gì thì tốt nhất là đừng nên tới gần. Lòng tà niệm quá nặng, đi lên dễ bị lệ khí làm ô uế linh hồn. Còn gác chuông thì trấn áp khí vận của Nhất Chỉ thôn, gác chuông còn thì khí vận còn mãi, nếu như không làm được tâm không tạp niệm, trong sạch như nước thì cũng đừng đi lên, nếu không làm bẩn gác chuông thì khí vận của cả Nhất Chỉ thôn sẽ gặp xui xẻo."
Hồng hài nhi bịa chuyện nhưng mọi người lại tin. Dù sao thì mỗi ngày nghe tiếng chuông tiếng trống, ít nhiều gì họ cũng có thể cảm nhận được một số điều đặc biệt. Nhất là tình cảnh của đám người Hùng lão bản ngày hôm nay, càng là quỷ dị khó lường, những chuyện thế này khoa học căn bản không thể giải thích được.
Hồng hài nhi lại nói: "Chư vị thí chủ, cảnh sát đến rồi, các người xem đám người này..."
"Tiểu pháp sư Tịnh Tâm, cái này ngươi không cần lo, đám người này chúng ta sẽ trông chừng. Lát nữa cảnh sát đến thì chúng ta biết phải làm thế nào." Vương Hữu Quý lúc này lấy lại tinh thần, cảm thán nói.
Đàm Cử Quốc nói: "Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cho dù nói thật, có lẽ cũng chẳng ai tin."
"Mọi người xóa video trong điện thoại đi, lát nữa mọi người cứ nói như vậy..." Vương Hữu Quý gọi các thôn dân vào một chỗ, thương lượng thống nhất ý kiến.
Không lâu sau, cảnh sát đến, vừa lên núi đã giật mình, cái đám người này... người thì bị gãy tay, người thì gãy chân, người thì gãy mấy cái xương sườn. Rồi nhìn ra xa xa, mấy tên thì bị trói như tên điên, còn mười tên nằm đó ngớ ngẩn như đồ đần... Họ làm cảnh sát nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng quỷ dị như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận