Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1297: Nhìn bên nào

"Sư phụ, còn không đi nữa, cuộc thi sắp xong rồi." Cá muối cằn nhằn nói.
Hồng Hài Nhi nói: "Sư phụ, người như vậy quá không quân tử. Ẩn thân đi đường hao pháp lực lắm, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu vậy? Ta có cảm giác càng đi càng xa chỗ thi đấu."
Phương Chính không nói gì, mà là bước nhanh hơn về phía trước, qua một con đường là bờ sông, bờ sông có một công viên nhỏ.
Trong công viên dựng một nhà kho nhỏ, bên trong vọng ra tiếng khua chiêng gõ trống, hình như đang diễn gì đó.
Nhưng mà bên ngoài lều lại không một bóng người.
"Ha ha, sư phụ bên kia hình như có người hát tuồng." Con sóc tò mò chỉ vào lều nói.
Hồng Hài Nhi nói: "Hát tuồng có gì hay mà xem? Mấy ngươi xem kìa, cổng chẳng có ai. Ta đoán chừng người đi xem thi đấu hết rồi, chỗ đó mới náo nhiệt."
Cá muối đi theo gật đầu nói: "Ừm ừm... Đúng vậy, cái này có gì hay xem chứ."
Nhưng mà Phương Chính vẫn không nói gì, mang bọn hắn đi về phía sân khấu.
"Không phải chứ? Sư phụ, chúng ta là đến xem thi đấu chứ đâu phải xem trò vui." Hồng Hài Nhi sốt ruột.
Kết quả Phương Chính khoát tay nói: "Các ngươi muốn đi xem thi đấu thì đi đi, vi sư đi xem trò vui."
"Ấy... Sư phụ, chúng con tự đi sao?" Hồng Hài Nhi kinh ngạc, chuyện này trước kia chưa từng xảy ra.
Phương Chính gật đầu nói: "Đúng vậy, đi đi."
Hồng Hài Nhi nhìn về phía mấy đứa nhỏ kia hỏi: "Mấy ngươi đi xem thi đấu hay xem kịch?"
Cá muối và con sóc quả quyết giơ tay lên: "Xem thi đấu!"
"Sư phụ, vậy chúng con đi nhé?" Hồng Hài Nhi vừa hỏi vừa phát hiện Phương Chính đã đi tới trước sân khấu, sau đó trực tiếp ngồi xếp bằng ở nơi băng thiên tuyết địa! Hơi ngẩng mặt lên, mỉm cười nhìn vào trong sân khấu. Nhưng do góc độ, Hồng Hài Nhi không nhìn thấy trên sân khấu có gì, diễn cái gì.
"Đi thôi, đi xem thi đấu thôi." Cá muối có chút nóng nảy, hắn biết hôm nay là thời gian đánh mặt R-nhân ở nước mình, công cụ đánh mặt chính là trà Hàn Trúc trên Nhất Chỉ sơn. Chuyện này làm hắn cảm thấy hết sức hứng thú...
Hồng Hài Nhi gãi gãi đầu nói: "A, vậy... được rồi, chúng con đi xem thi đấu trước, lát về tìm sư phụ."
Con sóc gãi gãi bụng nói: "Sư đệ, mấy ngươi đi xem thi đấu đi, ta muốn ở cùng sư phụ."
"Ngươi không xem thi đấu sao?" Hồng Hài Nhi kinh ngạc hỏi.
Cá muối cũng kinh ngạc hỏi: "Trên đường đi ngươi cứ nhắc mãi muốn đi xem đánh mặt R-nhân, sao đến nơi lại không đi?"
Con sóc nhìn Phương Chính, nói: "Ta cũng không biết... Tóm lại... Ờm... Các ngươi nhìn sư phụ đi, nhìn biểu cảm của người xem. Các ngươi không cảm thấy nụ cười đó ấm áp sao? Ta cảm thấy dáng vẻ đó nhìn rất đẹp, rất ấm áp... Ta cũng muốn xem thử người đang nhìn gì."
Nói xong, con sóc liền chạy đến bên cạnh, rồi học dáng vẻ của Phương Chính, ngồi bên cạnh Phương Chính, ngẩng đầu xem chương trình phía trên, đôi mắt to ngây thơ sáng lên, như thể trên sân khấu có gì đó đẹp lắm.
"Hay là chúng ta cũng đi xem thử?" Hồng Hài Nhi hỏi cá muối.
Cá muối nói: "Đi xem một chút, đẹp thì xem, không hay thì chúng ta đi xem thi đấu."
Hồng Hài Nhi gật đầu, hai đứa lập tức đến gần.
Vừa xem, hai tên nhóc lập tức mất hứng...
Trên đài đang diễn kinh kịch, các diễn viên ăn mặc rất tỉ mỉ, nhưng đạo cụ lại cũ kỹ, diễn viên không nhiều, nhạc công thổi kèn gảy đàn cũng ít, không có hiệu ứng ánh sáng lộng lẫy. Hai nhóc xem một hồi thì bắt đầu ngáp.
Cuối cùng cá muối kéo Hồng Hài Nhi đi xem thi đấu.
Con sóc xem một lát, hết mới lạ cũng bắt đầu ngáp. Hắn hoàn toàn không hiểu kinh kịch đang diễn gì, lời hát lúc thì nghe rõ, lúc thì không, một âm kéo dài rất là dài... Dáng vẻ mí mắt con sóc sắp nhắm tịt lại.
Con sóc rúc vào lòng Phương Chính, hỏi: "Sư phụ, cái này có hay không ạ?"
Phương Chính lắc đầu nói: "Vi sư không hiểu kinh kịch, chắc do khác biệt thế hệ thôi, trừ mấy vở nghe nhiều thuộc, còn lại thì không hiểu nhiều, nhìn cũng không quen."
Con sóc kinh ngạc nói: "Sư phụ, thấy người mê mẩn lắm, còn tưởng người thích kinh kịch lắm chứ. Đã không thích thì sao còn muốn xem? Chúng ta đi xem thi đấu không tốt hơn sao?"
Phương Chính khẽ lắc đầu nói: "Náo nhiệt ngày nào cũng có, muốn xem lúc nào cũng được, nhưng có những thứ, con không nắm bắt thời gian đi ủng hộ thì thật sự sẽ không còn nữa. Tuy sư xem không hiểu tuồng, nhưng vi sư có thể nhìn thấu người và văn hóa. Con xem xung quanh này, trời băng tuyết, gió lớn, người ta còn không muốn ra đường. Thế nhưng mà bọn họ thì sao? Mặc đồ hóa trang mỏng manh, ra sức hát, nhảy... Nhìn vào ánh mắt của bọn họ xem, đó là sự chuyên chú, đó là sự nghiêm túc. Họ biểu diễn tuồng, có thể không phải loại hình chúng ta thích, nhưng đó là đại diện cho sự truyền thừa dấu ấn văn hóa Trung Quốc, có nhiều thứ, phải có người truyền lại, có người trân trọng. Chúng ta không làm người kế thừa được, cũng không thể là người lắng nghe hợp cách, nhưng chúng ta có thể là người ủng hộ.
Cho những người kế thừa đó một chút ủng hộ, với chúng ta không có tổn thất gì, nhưng với họ thì... đó là động lực để tiếp tục."
Con sóc nói: "Ra vậy... Ai, sư phụ, ánh mắt của bọn họ có sức mạnh ghê, không giống người thường. Cái ông mặt đen cầm thương dài, trợn mắt lên, con sợ hết hồn..."
Phương Chính cười nói: "Đó là Trương Phi, Trương Dực Đức, võ tướng nổi tiếng trong lịch sử, đương nhiên đáng sợ rồi. Vi sư nghe nói, người hát kinh kịch, thường luyện ánh mắt, một biểu cảm, một ánh mắt đều phải luyện rất nhiều năm. Trên đài mười phút, dưới đài mười năm công, câu đó không hề ngoa đâu."
"Khó trách lợi hại vậy... Sư phụ, chúng ta còn phải xem bao lâu nữa? Bên kia náo nhiệt không xem sao ạ?" Con sóc lại hỏi.
Phương Chính nói: "Chúng ta ở đây, họ sẽ có người xem. Chúng ta đi thì họ sẽ không có người xem nào. Bên kia không thiếu người xem, chúng ta đi hay không cũng không có ý nghĩa gì với họ. Nhưng ở đây, chúng ta là tất cả của họ. Họ ra sức biểu diễn, chỉ là để chúng ta xem thôi, giờ đi thì lương tâm con có áy náy không?"
Con sóc im lặng... Nửa ngày sau, thầm thì: "Sư phụ, con thì băn khoăn đó, nhưng mà thật sự không hiểu mà."
Phương Chính nói: "Vậy thì học vi sư, ngồi đây yên lặng, mỉm cười, nhìn xem là được. Ừm... Nếu buồn ngủ thì có thể làm như vầy."
Nói xong, Phương Chính vỗ tay một cái, hô to: "Hay!"
Một tiếng này, giọng cực trong, làm hai bên lá cây tuyết rơi ào ào.
Các diễn viên trên đài đang biểu diễn rõ ràng ngây người một lúc, hiển nhiên họ không nghĩ tới dưới này có một khán giả mà giọng còn vang hơn cả loa!
Nhưng điều thực sự làm họ choáng váng là họ mới diễn được vài bước, chưa đến đoạn cao trào gì cả.
Một tiếng "Hay" này kêu có chút khó hiểu... Ngoài dự kiến, khiến toàn thân họ nổi da gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận