Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 590: Bọn hắn muốn làm cái gì?

"Đến, anh Bạch, chúng ta làm một ly, anh em cảm ơn anh, không có anh tất cả mọi người nghèo mất!" Gã đàn ông có nốt ruồi nâng chén, mọi người cùng nâng chén, cụng ly uống rượu.
"Được rồi, nói đến đây thôi, ngày mai thử một chiêu mới của chúng ta. Một chiêu này thành công, hừ hừ... Cảnh sát muốn tìm chúng ta gây phiền phức cũng không tìm được." Bạch Văn Thủy đắc ý nói.
Đám người cùng nhau reo hò, sau đó mấy người liền không nói chuyện này nữa, toàn nói chuyện phụ nữ, chuyện đi chơi...
Phương Chính nghe đến đây, mang theo Hồng hài nhi và con sóc rời đi.
"Sư phụ, sao con nghe không hiểu gì hết vậy? Bọn họ tìm trẻ con để làm gì?" Hồng hài nhi không hiểu hỏi.
Con sóc cũng nói: "Đúng đó, bọn họ tìm trẻ con để làm gì?"
Phương Chính lắc đầu nói: "Không biết, ngày mai đi xem một chút thì biết. Tịnh Tâm, dùng phép thuật đi theo bọn chúng."
"Dạ!" Hồng hài nhi lập tức thi triển phép thuật, làm dấu lên mấy người, làm xong hết mọi chuyện, Hồng hài nhi và con sóc nhìn chằm chằm vào Phương Chính.
Phương Chính vẻ mặt kinh ngạc: "Nhìn vi sư làm gì?"
"Sư phụ, người có phải quên chuyện gì không?" Hồng hài nhi hỏi.
Phương Chính gãi gãi đầu: "Chuyện gì vậy?"
Con sóc xoa xoa bụng nói: "Sư phụ, người nghĩ lại thử xem."
Phương Chính nhìn hai tiểu gia hỏa mặt đầy vẻ mong đợi, bỗng nhiên hiểu ra: "A... Biết rồi, đi thôi!"
"A!" Con sóc và Hồng hài nhi lén lút vỗ tay chúc mừng vì đã nhắc nhở thành công.
Nhưng mà một khắc sau, cạnh nhà vệ sinh công cộng, Phương Chính nghiêm túc hỏi: "Các ngươi chắc chắn không đi vệ sinh sao?"
Hồng hài nhi nói: "Sư phụ, người đi hết rồi à?"
Con sóc sờ bụng nói: "Sư phụ, người còn có cái gì để 'ra' nữa không?"
Phương Chính trợn mắt nhìn hai tiểu gia hỏa nói: "Ngươi không phải đau bụng sao? Nếu không ngươi xoa bụng làm gì? Thôi được rồi, không đi nữa thì thôi, vi sư đi."
"Sư huynh, chúng ta có phải hơi hàm súc quá không?" Hồng hài nhi nhìn bóng lưng Phương Chính, nhỏ giọng nói.
"Hình như, đúng là hơi hàm súc... Ta đã đập vào bụng rồi, hắn còn không biết ta đói, vậy mà còn cho là ta khó chịu..." Con sóc lẩm bẩm.
Hồng hài nhi liếc qua cái bụng tròn vo của con sóc, nói: "Ngươi béo quá, ai nhìn cái bụng của ngươi đều không nghĩ là ngươi đang đói bụng..."
Con sóc: "..."
Phương Chính đi vệ sinh xong, lôi kéo hai tiểu đồ vật bắt đầu đi dạo trên đường.
Hai tên gia hỏa càng đi càng đói, cuối cùng không nhịn được, con sóc kêu lên: "Sư phụ, khi nào ăn cơm vậy? Chúng ta một ngày chưa có gì vào bụng."
Phương Chính nghe vậy, cuối cùng cũng vui vẻ, hắn đương nhiên biết hai tên gia hỏa đang nghĩ gì, nhưng hắn cứ cố tình không nói ra. Sư đồ ở giữa, có gì mà phải vòng vo chứ? Đói bụng thì cứ nói thẳng ra không tốt sao?
Con sóc đã lên tiếng, Phương Chính cũng không vòng vo nữa, kéo hai người vào một quán cơm gần đó, Phương Chính hiện giờ trong tay có tiền, đương nhiên không để mình và đồ đệ bị đói nữa, hào phóng gọi hai món chay, đói bụng cả ngày, Hồng hài nhi và con sóc lập tức ăn như hổ đói, Phương Chính cũng ăn theo.
Buổi tối, Phương Chính tìm một quán trọ nhỏ ở lại.
"Tịnh Tâm, con đi đến bệnh viện xem tình hình, Nhất Mộng Hoàng Lương của vi sư có giới hạn thời gian, đoán chừng sắp biến mất rồi. Nếu bị người phát hiện xác của Lâm Chí không có, sợ là gây ra hiểu lầm." Phương Chính nói.
Hồng hài nhi vơ một cái vào người Phương Chính, lấy ra một đoàn khí, nói: "Đây là khí của người vợ quá cố của Lâm Chí, theo luồng khí này, ta có thể tìm thấy người. Ngươi chờ đấy..."
Nói xong, Hồng hài nhi bay lên trời, biến mất trong đêm.
Phương Chính nhìn theo, vẻ mặt ngưỡng mộ, cảm giác dùng thần thông tùy tâm sở dục thật sự rất thoải mái! Đáng tiếc là hắn chỉ biết dùng dở dang...
Không bao lâu thì Hồng hài nhi trở về, quả nhiên đúng như Phương Chính nghĩ, Nhất Mộng Hoàng Lương sớm đã hết hiệu lực, đúng là đã mang tới không ít phiền phức, suýt nữa gây ra một vở kịch có người trộm xác. May mà Hồng hài nhi đuổi đến kịp, dùng một khúc gỗ biến thành xác Lâm Chí, nhét vào nhà xác, sau đó dùng Mê Hồn Thuật, khiến mọi người không để ý đến vật thay thế, lúc này mới lừa gạt được.
Nhưng chuyện này cũng có giới hạn thời gian, nếu Phương Chính không thể nhanh chóng giải quyết vấn đề ở đây, thì Hồng hài nhi chỉ còn cách chạy đi chạy lại vài chuyến, nhưng đây là chuyện bất khả kháng.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, hai người một chuột đã ra ngoài.
"Sư phụ, bọn chúng đang ở đằng kia." Hồng hài nhi chỉ vào hai chiếc thuyền đánh cá ở phía xa nói.
Từ xa đã thấy đám người Bạch Văn Thủy, vẫn là bốn người trên thuyền, bốn người ở trên bờ, chỉ là lần này không thấy Đại Quang và đứa trẻ xấu số kia, trên thuyền có thêm hai đứa bé khoảng mười tuổi.
"Đi, đi qua xem thử." Phương Chính nói.
Hồng hài nhi lập tức thi triển Ẩn Thân Thuật cho Phương Chính và con sóc, hai người một chuột lập tức lén lút tiến tới.
"Thằng phế vật Đại Quang! Cởi truồng bò cột điện tử mà nó cũng không có tiến bộ gì hơn à?" Bạch Văn Thủy đang chửi rủa.
"Nghe chúng nói, là gặp phải đứa bé tà môn, còn có một con sóc biết nói chuyện, sau đó bị trói chân. Chuyện này mà cũng tin? Sóc biết nói chuyện á? Sao không nói heo nái biết trèo cây đi?" Quỷ Đầu tiếp lời chửi.
Gã đàn ông có nốt ruồi nói: "Hai người bọn họ không đến cũng tốt, giờ đang nổi như cồn, cả Thành Đô đều bàn tán về việc ai có cái mông trắng hơn. Bọn nó chạy đến thì thu hút sự chú ý quá, để ý đến thì không hay."
"Ừ, đúng là như vậy. Đại Quỷ Tiểu Quỷ, một lát nữa phải nhờ vào các con." Bạch Văn Thủy vỗ vỗ hai đứa bé trai, hai đứa đều gầy, nhưng đôi mắt rất linh hoạt, lanh lợi.
"Yên tâm đi, anh Bạch!" Hai đứa nhỏ tự tin nói.
"Ừ, làm tốt lắm, làm xong, sau này có ăn ngon uống sướng không thiếu các con. Xe lúc nãy ấy, mỗi người một chiếc!" Bạch Văn Thủy nói.
Hai đứa nhỏ nghe xong, lập tức hưng phấn, chúng đều là trẻ mồ côi, đã sớm không đi học, vì mưu sinh mà cứ bơi lội ở gần đây để bắt cá kiếm sống. Chúng biết rất rõ mình giỏi gì, ngoài bơi ra thì không biết gì khác! Chúng không quan tâm bất cứ chuyện gì, chúng chỉ muốn kiếm miếng ăn cho no bụng, không muốn bị đói! Cũng không muốn người khác cho quần áo, tiền, chúng không muốn bị cứu tế, chúng phải dùng năng lực của mình để kiếm tiền, để cho mọi người hiểu, chúng rất lợi hại, vô cùng lợi hại! Bạch Văn Thủy cho chúng cơ hội, đương nhiên chúng không thể bỏ qua. Dù chuyện này, có chút thất đức...
"Có các con, sau này chúng ta không cần phải trông trời ăn cơm nữa. Chứ mỗi ngày đợi thượng nguồn trôi xác chết xuống, khó chịu thật, mười ngày tám ngày mới có một vụ... Lúc này nghĩ thoáng là khai trương liền, ha ha..." Quỷ Đầu cười tươi như hoa.
"Sư phụ, rốt cuộc những người này muốn làm gì vậy?" Hồng hài nhi nhìn những người này, thật sự không hiểu bọn chúng muốn làm gì.
Phương Chính cũng không hiểu ra sao, hai đứa bé này lợi hại vậy sao? Có bọn chúng, thì bảo đảm mỗi ngày đều có thể khai trương? Chuyện này sao có thể?
Con sóc ôm hai cánh tay, nghiêm trang nói: "Sư phụ!"
Phương Chính cho rằng hắn nhìn ra cái gì, nghi hoặc nhìn qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận