Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 738: Cầu Nại Hà

"Còn tốt, không bao lâu nữa..." Trương Tuệ Tuệ theo bản năng nói, sau đó phát hiện mình nói sai, vội vàng nói: "Chỗ ngươi nơi này rất không tệ nha, ta bắt đầu hâm mộ cuộc sống của ngươi rồi. Không phải lo ăn uống, phong cảnh núi non sông nước hữu tình..."
Phương Chính biết Trương Tuệ Tuệ là kiểu người ngoài miệng thì chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm như đậu hũ, cũng không so đo với cô ấy, nói: "Cũng được."
"Cái ao này thật sự là do động đất mà rung ra à?" Trương Tuệ Tuệ tò mò nhìn Thiên Long trì.
Phương Chính mỉm cười, Trương Tuệ Tuệ coi như Phương Chính đã chấp nhận, tặc lưỡi thán phục: "Chuyện này thật đúng là thần kỳ, trận động đất này cứ như là rung cho vui vậy, ổ gà còn không hề hấn gì, trên núi chỗ ngươi lại rung ra được một cái ao hoàn mỹ như thế."
Phương Chính tiếp tục cười, có vài chuyện không nói còn hơn nói.
"Phương Chính đại ca, ta với tỷ tỷ cố ý đến thăm ngươi, đúng rồi, tỷ tỷ của ta nói sắp vào đông rồi, nên đưa cho ngươi cái này." Nói xong, tiểu Thất đưa hộp trong tay cho Phương Chính.
Phương Chính ngạc nhiên, nhìn về phía Trương Tuệ Tuệ, kết quả Trương Tuệ Tuệ ngửa đầu nhìn trời, như thể không thèm nhìn hắn.
Phương Chính cười ha hả, mở hộp ra, bên trong rõ ràng là một chiếc mũ!
"Ơ..." Nụ cười trên mặt Phương Chính lập tức trở nên kỳ quặc.
"Ơ cái gì mà ơ? Chê hả? Chê thì ngươi trả lại cho ta!" Trương Tuệ Tuệ thấy vẻ mặt của Phương Chính, lập tức nổi giận. Cô ta hảo tâm mang đồ đến, kết quả hắn lại làm mặt chê bai? Lửa giận bùng lên, lập tức nổi đóa.
Phương Chính vội vàng cất kỹ, cười nói: "A Di Đà Phật, không phải, chủ yếu là bần tăng thật sự chưa từng đội mũ."
Tiểu Thất nói: "Phương Chính đại ca, ngươi không có tóc, mùa đông đầu có lạnh không? Ta và tỷ tỷ đã bàn bạc rất lâu mới quyết định tặng ngươi một chiếc mũ. Cái mũ này ấm lắm... Ngươi đội thử xem!"
Nói xong, tiểu Thất lấy mũ ra, đội lên đầu cho Phương Chính.
Kết quả vừa mới đội lên, Trương Tuệ Tuệ vốn đang xụ mặt lập tức phì cười thành tiếng, sau đó thì không nhịn được nữa, cười ha hả, cười không ngớt.
Phương Chính khó hiểu, chỉ là một chiếc mũ thôi mà, có đến mức đó không? Nhìn qua tiểu Thất, kết quả tiểu Thất cũng ngây người ra trước rồi cũng bật cười theo.
Phương Chính lại nhìn con sóc, con vật này đã lắc lắc cái mông béo tròn chạy đi, nhìn bộ dạng thì tám phần là đang đi tìm chỗ vắng cười rồi...
Phương Chính vội vàng đi tới một bên Thiên Long trì, soi mình trong nước, rồi mặt lập tức đen sì! Chiếc mũ này — vậy mà không đơn thuần chỉ là một chiếc mũ, phía trên lại còn có hai cái tai thỏ! Nếu chỉ có tai thỏ thì cũng không sao, mấu chốt là, phối với cái mặt trọc lốc của Phương Chính, Phương Chính lập tức có cảm giác mình như Thỏ Bảo Bảo, nhìn thế nào cũng thấy ngốc manh, hủy hết cả hình tượng rồi! Không đúng, sao chiếc mũ này to thế?
"Phương Chính, ngươi đội nhầm rồi. Trong hộp có hai cái mũ, ngươi đang đội là của Độc Lang." Trương Tuệ Tuệ cố nhịn cười, nói.
Phương Chính nghe xong, mặt đỏ bừng, hắn liền biết mà, sao chiếc mũ này lại to thế? Hơn nữa, hắn đường đường là một đại sư, đội mũ? Như vậy chẳng phải là mất mặt sao? Thế là vội vàng cởi mũ ra, mở lớp hộp bên dưới, quả nhiên còn có một hộp nữa, mở ra xem, bên trong là một chiếc mũ lưỡi trai nhỏ màu trắng, đây là một chiếc mũ có kiểu dáng cổ điển, Phương Chính lấy ra đội lên, ngay lập tức.
Tiểu Thất liền vỗ tay kêu lên: "Phương Chính đại ca, ngươi đẹp trai quá!"
Trương Tuệ Tuệ cũng sáng mắt lên.
"Đó là tất nhiên rồi, bần tăng vốn có thiên chất lệ nhã, đội gì cũng đẹp." Phương Chính vừa nói vừa lần nữa nhìn bóng mình dưới nước Thiên Long Trì, chiếc mũ này lại vô cùng hợp với bộ tăng y của hắn, rất đẹp! Có điều là, một vị hòa thượng mà đội mũ, luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Nhưng, đây là hảo ý của người ta, Phương Chính cũng không tiện từ chối.
"Ngại quá." Tiểu Thất sờ sờ khuôn mặt nhỏ của mình, sau đó nói: "Cái mũ này là cả một ngày công sức ta cùng tỷ tỷ chọn đó, khó mua lắm."
"Đa tạ hai vị thí chủ, để hai vị phải tốn công." Phương Chính cười nói.
Trương Tuệ Tuệ nói: "Ngươi đội đẹp là được rồi, nếu không đẹp, ta định trả hàng đấy. Còn tiết kiệm được không ít tiền..." Sau đó cô ta đổi giọng, muốn tham quan Nhất Chỉ tự một chút.
Phương Chính tự nhiên vui vẻ đồng ý, dẫn hai người vào Nhất Chỉ tự, đi trên chiếc cầu bắc qua Thiên Long trì, tiểu Thất tò mò hỏi: "Phương Chính đại ca, cái cầu này tên là gì vậy?"
Phương Chính đã sớm nghĩ xong rồi, thế là thuận miệng nói: "Nó tên là cầu Nại Hà!"
"Ơ..."
Tiểu Thất và Trương Tuệ Tuệ đồng thời sững người tại chỗ, Trương Tuệ Tuệ không nhịn được nói: "Tên này là do ngươi đặt?"
Phương Chính đương nhiên gật đầu, hắn đương nhiên biết ý nghĩa dân gian của cầu Nại Hà, nhưng hắn đặt tên này cũng có ý nghĩa riêng của hắn. Làm thế nào bây giờ, cái môn tu hành này thế nào thế nào? Không thể làm một hòa thượng bình thường được, nên mới đặt một cái tên này, coi như là xả bớt chút khó chịu nhỏ trong lòng. Đương nhiên, còn một tầng ý nghĩa nữa...
"Ừ, là do bần tăng đặt." Phương Chính nói.
"Ha ha... Cái tiêu chuẩn đặt tên của ngươi cần phải nâng cao đó." Trương Tuệ Tuệ cười gượng nói.
Tiểu Thất cũng tò mò hỏi: "Phương Chính đại ca, sao ngươi lại muốn đặt cho nó cái tên như thế? Ngươi nửa đêm không thấy rùng mình sao?"
Phương Chính cười ha hả: "Cây cầu này không phải là cầu đó, cầu Nại Hà dưới âm phủ là chuyện bất đắc dĩ của linh hồn. Còn cầu Nại Hà của bần tăng là chuyện bất đắc dĩ của phàm nhân, khi đối mặt với chuyện bất đắc dĩ thì phải làm thế nào? Đứng im tại chỗ đối mặt mãi thì sẽ luôn thấy bất đắc dĩ! Một khi đã bước lên, vượt qua, thì mọi bất đắc dĩ đều bị bỏ lại phía sau, qua rồi thì có gì bất đắc dĩ nữa? Vạn vật trên thế gian cũng chỉ có vậy, điều khiến ngươi không thích, bất đắc dĩ, cứ đạp lên nó mà bước qua, đợi đến khi quay đầu nhìn lại, chẳng qua cũng chỉ có thế."
"Nghe ngươi nói thì cũng có chút đạo lý." Trương Tuệ Tuệ thầm nói.
Phương Chính dẫn hai người vào Nhất Chỉ tự, sau đó để Trương Tuệ Tuệ dẫn tiểu Thất đi cầu bình an.
Còn Phương Chính thì đứng bên ngoài Vạn Phật điện lẳng lặng chờ đợi, quan sát...
Trương Tuệ Tuệ là người từng cứu người, trên người có công đức, Phương Chính để cô ta cầu bình an, cũng là để xác nhận một việc.
Quả nhiên, sau khi Trương Tuệ Tuệ quỳ xuống, thành tâm cầu nguyện bình an, Phương Chính thấy thiên thủ thiên nhãn Quan Âm từ bức tranh trên bài vị vạn Phật bước ra, ngọc thủ khẽ vỗ lên đỉnh đầu Trương Tuệ Tuệ, sau một khắc, trên người Trương Tuệ Tuệ xuất hiện một tầng Phật quang bảo hộ! Thấy vậy, Phương Chính cười, Nhất Chỉ tự của hắn, sau này muốn không nổi tiếng cũng khó a!
Trương Tuệ Tuệ và tiểu Thất còn phải vội về, sau khi gặp mặt Phương Chính, giải quyết xong một chuyện vướng bận trong lòng, hai người liền cáo từ.
Tiễn hai người đi, Phương Chính gọi Độc Lang đang canh giữ trong rừng trúc đến, không lâu sau đã vang lên tiếng kêu thảm thiết như tiếng chó bị g·i·ế·t, sau đó là một tràng cười lớn, cuối cùng là một con sói mang chiếc mũ tai thỏ đáng thương, khổ sở đi theo Phương Chính, Hồng Hài Nhi, Hầu Tử, con sóc đi bên Thiên Long trì. Có điều con sói này luôn ngẩng đầu nhìn trời, kiên quyết không chịu cúi đầu nhìn xuống ao... Cứ như là nếu nhìn một cái, nó sẽ c·h·ế·t vậy.
Ngày hôm sau, Phương Chính nhận được điện thoại của Vương Hữu Quý, lại là huyện trưởng Kỳ muốn đến gặp hắn.
Phương Chính nghĩ nghĩ, vẫn nói là mình đang tham thiền, để Vương Hữu Quý hỗ trợ từ chối. Không phải là Phương Chính coi thường ai, mà là Phương Chính còn chưa biết làm thế nào để đối mặt với vị quan phụ mẫu trong huyện này... Ý nghĩ của huyện trưởng Kỳ, Phương Chính đoán được ít nhiều, nhưng Nhất Chỉ tự dù sao cũng là chốn Phật môn, nếu thật sự biến thành khu du lịch, vậy sẽ phải dính dáng đến các mối quan hệ với chính phủ. Mà về chuyện này, Phương Chính thật sự không hiểu gì cả...
Bạn cần đăng nhập để bình luận