Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 141: Ai thất đức như vậy?

Đúng lúc này, Chu Lâm nhìn thấy một người khác giống hệt mình từ đằng xa đi tới, bên cạnh còn có hai người đi theo, trông không rõ lắm, vừa đi vừa nói chuyện gì đó, xem ra nàng đang rất vui vẻ... Hai người bên cạnh rất mơ hồ không nhìn rõ mặt, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra một vài đặc điểm. Chu Lâm học mỹ thuật, rất giỏi nắm bắt chi tiết, chỉ vài lần có thể phác họa được đại khái dáng vẻ một người. Ngay lúc nàng đang nhìn kỹ thì hình ảnh tan vỡ... Chu Lâm chỉ thấy trước mắt ánh nắng chói mắt, vô thức dùng tay che lại. Đợi khi thích ứng lại, Chu Lâm phát hiện Phương Chính đã biến mất! Tiểu hòa thượng luôn đưa lưng về phía ánh nắng, mang theo chút ý thiền, thần bí khó lường cứ thế biến mất! Chu Lâm nhìn về phía bến đò xa xăm, cảm thán nói: "Quả nhiên là cao nhân... Vừa rồi chỉ là ảo giác hay là một giấc mơ, cảm giác chân thật quá." Chu Lâm hướng về phía xa chắp tay trước ngực nói: "Đa tạ đại sư chỉ điểm, sau này nếu có gặp lại, con nhất định cẩn thận." Nói xong, Chu Lâm quay người rời đi. Còn giờ phút này, Phương Chính đang ở đâu? Chẳng lẽ thật sự giống cao nhân lánh đời, biến mất ư? Dĩ nhiên không phải... "Ai thất đức vậy, nắp cống đâu rồi?" Phương Chính vô cùng buồn bực ngẩng đầu nhìn trời, không sai, sau khi hắn thi triển Nhất Mộng Hoàng Lương, để tránh những phiền toái giải thích, vốn định chạy trốn nhanh, ai ngờ bước chân quá lớn, trực tiếp rơi tõm vào cống ngầm. May mà đường ống này đã cũ, có vẻ như đã bị bỏ hoang, và y xanh nhạt của hắn che chắn nên không đến nỗi rơi vào tình trạng dơ dáy. Vừa leo lên, hắn thấy bóng lưng Chu Lâm đang đi xa, liền khẽ lắc đầu, Phương Chính cũng đi về phía bến đò. "Xin lỗi, không còn chỗ, ngươi đợi chuyến sau đi." Một người đàn ông cao lớn thô kệch chặn Phương Chính lại. Phương Chính nhìn thuyền vẫn chưa ngồi đầy người nói: "A Di Đà Phật, thí chủ, trên thuyền không phải còn chỗ sao?" "Xin lỗi, thuyền của chúng ta chở đủ người rồi, ngươi vẫn nên chờ chuyến sau đi." Người đàn ông nói xong liền nhảy lên thuyền, đẩy thuyền đi. Phương Chính khó hiểu, đây là tình huống gì? Nhưng Phương Chính cũng phát hiện có gì đó không đúng. Phương Chính đợi một lát, chuyến đò tiếp theo đến, kết quả khi Phương Chính muốn lên thuyền vẫn bị chặn lại. Cuối cùng người lái đò trực tiếp nói với Phương Chính: "Tiểu hòa thượng, ngươi đừng phí công nữa, nói thật cho ngươi biết, ngươi đắc tội với người rồi. Mấy chiếc thuyền này sẽ không chở ngươi đâu. Nếu ngươi có bản lĩnh thì tự đi qua đi, bằng không thì vẫn là nên nghĩ cách giải quyết vấn đề này đi." Phương Chính càng thêm hồ đồ, từ lúc đi tới đây, ngoài mấy tên trộm vặt thì hắn có đắc tội ai đâu? Càng nghĩ, Phương Chính càng không thể nào nghĩ ra lý do, nhìn đò ngang cứ qua lại mà hắn lại không qua được, cũng có chút nóng ruột. Pháp hội nghênh xuân dù là do hậu thiên tổ chức, nhưng hôm nay đã là ngày tăng nhân từ các chùa miếu tề tựu đông đủ, dù sao một pháp hội lớn như vậy, tập trung nhiều tăng nhân từ các chùa khác nhau, việc sắp xếp chuẩn bị trước là chuyện bình thường. Theo quy củ, hôm nay không đến chùa thì sẽ bị tước quyền tham gia pháp hội nghênh xuân cầu phúc. Đó còn là nhẹ, nghiêm trọng hơn là việc Bạch Vân Tự đã chủ động gửi thiệp mời cho ngươi, mà ngươi lại không đến? Chẳng khác nào tát vào mặt Bạch Vân Tự? Vô hình trung chắc chắn đã đắc tội người khác, sau này đừng hòng bén mảng đến pháp hội nghênh xuân cầu phúc của Bạch Vân Tự. Thậm chí những chùa khác khi có hoạt động gì, cũng sẽ không mời loại người không nể mặt mình này đến. Bởi vậy, nếu không giải quyết chuyện này thì hậu họa vô tận! Phương Chính có chút sốt ruột, đi đi lại lại bên bờ sông, nghĩ cách làm sao để qua sông... Bên kia bờ sông, một lão giả đang ngồi trên một khúc gỗ, rít thuốc lào. Bên cạnh, một tăng nhân đứng cười nói: "Đỗ lão, lần này đa tạ ông." "Hừ, một tên bại hoại Phật môn, còn muốn tham gia pháp hội nghênh xuân cầu phúc? ! Yên tâm đi Ngộ Minh, hòa thượng này hoặc là tự bơi qua, hoặc là đứng đó mà ngó đi. Đám đò ngang trên sông này, ai chẳng phải nể mặt ta vài phần. Ta không lên tiếng thì không ai chở hắn cả!" Đỗ lão gõ gõ thuốc lào, cười lạnh nói. Ngộ Minh cười nói: "Đúng vậy, Đỗ lão ở vùng này là người có đức cao vọng trọng. Còn tên Phương Chính kia, ai... nghĩ đến là ta thấy ngứa ngáy khó chịu trong người. Rõ ràng một đứa trẻ ngoan, lại không ăn chay niệm Phật, mà còn lừa đảo gạt gẫm... Ai..." "Ngộ Minh, ngươi nói hắn lừa gạt nữ thí chủ, còn vì muốn người khác tin mình mà lén lút phóng hỏa, đều là thật sao?" Đỗ lão vẫn có chút lo lắng. Ngộ Minh nói: "Đỗ lão, bần tăng không dám chắc là thật hay giả, chỉ là dân địa phương đã có tin đồn này từ lâu, có tiếng ắt có miếng, chả nhẽ tin đồn kia lại có sự chênh lệch lớn như vậy?" Đỗ lão gật đầu nói: "Cũng đúng, hòa thượng kia ta không quen biết, chỉ là tiểu tử ngươi không tệ." Ngộ Minh nói: "Đó là đương nhiên, Đỗ lão, ta lên núi xem tình hình, ở đây giao lại cho ngài." "Cứ đi đi, lần tụ họp này, ngay tại Hương Nhai, tình hình ở đây thế nào ngươi cũng có thể nhìn rõ. Nếu có chuyện gì thì ta sẽ cho người lên báo cho ngươi." Đỗ lão nói. Ngộ Minh vô cùng vui mừng, vội vàng cáo từ rồi đi. "Quả nhiên là ở Hương Nhai, ha ha... Rất tốt, một bên khai mạc pháp hội nghênh xuân cầu phúc, một bên nhìn tên đầu đất kia ngẩn người bên bờ sông, đúng là hả dạ quá, hả dạ quá! Thật sảng khoái a!" Ngộ Minh trong lòng cao hứng, khẽ hát lên núi, dường như đã thấy cảnh tượng Phương Chính thất thểu về Nhất Chỉ Tự, rồi đóng cửa lại. Ngộ Minh lên núi, thấy người đến từ các chùa miếu cũng không còn mấy ai, Ngộ Minh ghé tai Hoằng Tường nói nhỏ: "Ngươi xuống chân núi xem sao, chuyện của Phương Chính, tuyệt đối đừng để xảy ra sai sót." "Yên tâm đi sư huynh Ngộ Minh, Đỗ lão là chú của ta đó, chút chuyện nhỏ này đảm bảo sẽ làm tốt cho ngươi!" Nói xong, Hoằng Tường liền xuống núi. Hoằng Tường xuống núi, cùng Đỗ lão ngồi song song, nhìn Phương Chính cứ lảng vảng bên bờ sông đối diện mà không rời đi, cười thầm nghĩ: "Tiểu tử, dám để chùa của ta thiếu hương hỏa, ta sẽ làm cho chùa của ngươi đóng cửa luôn... Hừ hừ..." Hiện giờ Phương Chính rất phiền muộn, đò ngang không chở, vậy làm sao qua sông được đây. Ngay lúc Phương Chính không có cách nào thì mặt sông đột nhiên nổi lên một bọt nước, Phương Chính chợt lóe lên ý nghĩ, cười nói: "Có rồi!" Phương Chính ngồi xổm xuống, nói với bờ sông: "Có cá à?" Bên kia bờ, Hoằng Tường thấy Phương Chính đột nhiên ngồi xổm bên bờ sông, lẩm bẩm một mình, gãi gãi đầu hỏi: "Chú, tên kia đang làm gì vậy?" "Chú gì mà chú? Một chút giác ngộ cũng không có à? Chả trách Bạch Vân Tự không nhận ngươi. Nhớ kỹ, sau này gọi ta là thí chủ! Ngươi đã xuất gia rồi, có biết hay không?" Đỗ lão quát lớn. Hoằng Tường vội vàng sửa lời: "A Di Đà Phật, bần tăng biết. Thí chủ, tên Phương Chính đó đang làm gì vậy?" "Trời biết hắn đang làm cái gì, cứ lảm nhảm một mình bên bờ sông, chắc bị điên rồi..." Đỗ lão coi thường. Đúng lúc này, mắt Đỗ lão đột nhiên mở lớn, ông là một lão ngư dân, có thể không biết chuyện gì, nhưng riêng về chèo thuyền, nhìn nước, nhìn cá thì chẳng ai giỏi bằng ông! Ông khẳng định, chỗ hòa thượng đó có một đàn cá! "Thời gian này, sao cá lại tập trung ở bến đò? Thường thì bến đò đâu có nhiều cá như vậy..." Đỗ lão một bụng nghi hoặc. Còn đi đánh bắt cá? Đoạn sông Bạch Giang Bạch Vân này cấm đánh bắt cá, cho nên mấy con cá này không bị nguy hiểm. Hoằng Tường cũng không hiểu những điều này, chỉ thấy mặt nước sủi tăm, cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận