Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 688: Đầu nguồn

Chương 688: Đầu nguồn
Giờ phút này, Độc Lang đã đặt chân trước lên trên bếp lò, chảy nước miếng.
"Phương Chính, ngươi đến vừa hay, hôm nay nhà ta bắt đầu làm tương đậu an toàn. Lát nữa, chính ngươi xuống lấy nhé." Đỗ Mai cười nói.
Phương Chính đang lo lắng mùa đông ăn gì, là một người Đông Bắc chính gốc, không có tương đậu trong nhà thì như người Hồ Nam, Tứ Xuyên không có ớt vậy, thời gian đó quả thực không thể tưởng tượng nổi. Mà loại ngày này, Phương Chính đã trải qua gần một năm! Từ khi Nhất Chỉ thiền sư đi, trên núi liền hết tương, Phương Chính lại ngại xuống núi xin, thế là cứ thế đợi ròng rã một năm. Bây giờ cuối cùng cũng có, Phương Chính cũng không khách khí với Đỗ Mai, liên tục gật đầu nói: "Tốt tốt tốt..."
Ở trên, Độc Lang thấy vậy, đắc ý liếm láp đầu lưỡi. Mặc dù, là một con sói, đáng lẽ thích ăn thịt. Nhưng từ khi theo Phương Chính, nó phát hiện đồ ăn của loài người mới thật sự ngon! Bình thường nó ăn những thứ thịt tanh máu kia, đơn giản quá tệ. Nếu nói ai trong chùa Nhất Chỉ thích nếm đồ ăn tươi nhất, Độc Lang tuyệt đối xếp vị trí số một. Bởi vậy, vừa nghe có đồ ăn ngon, tự nhiên vui vẻ không tả xiết.
"Dương thí chủ, bần tăng đến nhóm lửa nhé." Ăn của người ta, cầm của người ta, dù sao cũng phải làm chút việc chứ? Thế là Phương Chính lên tiếng.
"Đừng đừng đừng... Để ta là được rồi. Phương Chính trụ trì, ngươi cũng đừng khách sáo với chúng ta." Dương Hoa liên tục khoát tay, Đỗ Mai có thể coi Phương Chính như con trai trong nhà, từ nhỏ đưa đến lớn, nhưng Dương Hoa thì không. Như lời Vương Hữu Quý, Đàm Cử Quốc từng nói với bọn họ lúc họp: Phương Chính đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ ngày xưa nữa. Một mình đảm đương trụ trì, trông nom cả ngôi chùa, không dễ dàng. Nếu Phương Chính không ra gì, mọi người có thể coi như con mình mà chăm sóc cũng không sao. Nhưng bây giờ không giống, tiền đồ của Phương Chính, tiền đồ tương lai vô cùng rộng mở. Mọi người khi ra ngoài, cần đối đãi với Phương Chính như người lớn, giữ đủ mặt mũi cho hắn. Mọi người hợp sức nâng Phương Chính lên, chứ không phải dìm xuống!
Dương Hoa luôn ghi nhớ lời này, huống hồ, Phương Chính quả thực có bản lĩnh, cả thôn đều nhớ tình của hắn. Nhất là Dương Hoa, con cái đều là cầu tự ở chùa Nhất Chỉ mà có! Tự nhiên đối với Phương Chính càng tỏ vẻ tôn trọng, tuy không đến mức khúm núm, nhưng vẫn phải có sự tôn kính bình đẳng.
Phương Chính còn muốn nói thêm gì đó, Đỗ Mai đã trực tiếp vỗ vào bếp lò, nói: "Ngươi cái thằng nhãi thối này không nghe lời có phải không? Nếu không nghe lời, không cho ngươi tương! Nếu rảnh không có việc gì làm thì đi cho ta uy gà vịt đi, con chó ngốc nhà ta mỗi ngày đuổi gà vịt, đuổi gà vịt đến độ không ăn cơm với đẻ trứng được."
Phương Chính hiểu tính tình của Đỗ Mai, người thím này tính tình nóng nảy, thẳng thắn, đã nói là làm. Vì có tương, thành thật bưng một chậu cơm thừa đi ra.
Độc Lang lập tức đuổi theo, ra cửa, Phương Chính đá một cái vào mông Độc Lang nói: "Làm việc đi, gọi tất cả đến đây, vi sư muốn phát biểu."
Độc Lang liên tục gật đầu, nhanh chân chạy, kết quả gà vịt quá nhiều, vừa đuổi tới con này, con kia lại chạy mất...
Phương Chính nhìn mà phát ngán: "Ngươi không biết tìm giúp à?"
Kết quả là, con chó vàng đang nằm phơi nắng trên bàn xi măng bị Độc Lang trưng dụng. Độc Lang oai phong lẫm liệt, con chó vàng lại tính tình hiền lành, không nói hai lời liền giúp một tay, hai tên gia hỏa một trái một phải ra sức đuổi, trong lúc nhất thời gà bay chó chạy, lông gà tung tóe khắp nơi... Phương Chính nhìn mà hết chịu nổi, cứ để bọn nó làm tiếp thế này, đám gà kia chắc chắn rụng lông trụi hết.
Phương Chính vội bảo bọn chúng dừng lại, kết quả một tiếng hô, tất cả gà đều dừng lại!
Phương Chính ngạc nhiên, rồi đột nhiên nhớ ra, hắn còn mất công làm gì nữa? Đám gà này có thể nghe hiểu tiếng hắn mà!
Thế là Phương Chính nói: "Ăn cơm!"
Kết quả gà vịt đồng loạt nhìn về phía con chó vàng, con chó vàng như biết mình bị tố tội, kẹp chặt đuôi, rũ đầu xuống, vẻ như nhận lỗi.
"A Di Đà Phật, thí chủ, sau này đừng ức h·i·ế·p gà vịt nữa. Cùng sống chung một mái nhà, nên giúp đỡ lẫn nhau..." Phương Chính nói với con chó vàng.
Lúc này, Dương Hoa đi ra, nghe thấy Phương Chính nói chuyện với một con chó, cười nói: "Phương Chính trụ trì, con chó ngốc nhà ta không hiểu tiếng người, không thông minh lanh lợi như Tịnh Pháp, đối phó với nó, chỉ có thể dùng gậy mà thôi."
Nói xong, Dương Hoa vung cây gậy, con chó vàng vội vàng chạy trốn.
Phương Chính bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá Phương Chính cũng biết, người trong thôn tuy ngoài miệng hung h·ã·n·g, nhưng trên thực tế, vẫn rất thương chó. Nói là đánh, nhưng rất ít khi đánh chó thật sự...
Con chó vàng chạy rồi, nhưng đám gà vịt vẫn không chịu ăn cơm.
Phương Chính buồn bực hỏi: "Lại làm sao vậy?"
Bọn gia hỏa này như chong chóng đo chiều gió, cùng nhau nhìn về phía Độc Lang!
Độc Lang trợn ngược mắt, nhe răng ra, muốn ăn thua đủ! Mấy tên khốn kiếp này, hắn không hề trêu chọc bọn chúng, nhìn hắn làm gì?
Kết quả Phương Chính ho nhẹ một tiếng, liếc mắt một cái, Độc Lang cũng xám xịt đi.
Dương Hoa thấy vậy, cười nói: "Phương Chính trụ trì, đừng làm việc uổng công, đám gà vịt này chắc là sợ rồi, chó đi cũng không chịu ăn. Ta đã thử nhiều lần rồi."
Phương Chính nhìn về phía những con gà vịt kia, quả nhiên, từng con còn chưa tới, Phương Chính buồn bực hỏi: "Các ngươi lại sao nữa?"
Thế là đám gà vịt cùng nhau nhìn về phía Dương Hoa!
Dương Hoa bị cái nhìn chăm chú đồng loạt này làm giật mình, nói: "Phương Chính trụ trì... Cái này... Chuyện gì vậy?"
Phương Chính nói: "A Di Đà Phật, thí chủ, bọn nó đang nhìn ngươi kìa. Hay là ngươi về tránh mặt chút?"
Dương Hoa cười khổ nói: "Ghê thật, gà vịt nhà ta ăn cơm, ta còn phải tránh mặt. Rốt cuộc là nhà bọn chúng hay là nhà ta vậy..." Lắc đầu, Dương Hoa đi ra sau nhà đi vệ sinh. Về việc vì sao gà vịt lại nhìn ông ta, còn đồng loạt như vậy, Dương Hoa cũng không nghĩ nhiều. Phương Chính thuần thú, mọi người đã sớm quen rồi. Hung mãnh như sói, tinh nghịch như khỉ, hoạt bát như sóc chuột, trẻ con tinh nghịch như Tịnh Tâm còn bị hắn thuần phục ngoan ngoãn, mấy con gà vịt thì có gì lạ. Huống chi, trong khoảng thời gian ngắn một năm, trên người Phương Chính còn thiếu gì kỳ tích sao? Sớm đã thành quen.
Quả nhiên, Dương Hoa vừa mới đi khỏi đầu tường, liền nghe phía sau gà vịt kêu đủ loại, tò mò lén nhìn lại, chỉ thấy đám gà rập rạp nhảy về phía Phương Chính, vịt thì oẹo oẹo, oa oa oa đi về phía Phương Chính, con nào con nấy đều đưa cổ chờ được cho ăn.
Phương Chính nhanh chóng rải cơm thừa ra, gà vịt đầy đất chạy loạn, bốn phía tranh giành, vô cùng náo nhiệt.
Thấy cảnh này, Dương Hoa vô cùng kinh ngạc, gãi đầu, lẩm bẩm: "Ta... ta còn đáng sợ hơn sao? Thật là không có đạo lý..."
Lắc đầu, Dương Hoa đi vệ sinh.
Đến khi Dương Hoa trở về, một chậu cơm, đã bị gà vịt ăn sạch sành sanh, con nào con nấy đều tinh thần phấn chấn chạy loạn trên mặt đất. Thấy cảnh này, Dương Hoa nói với Phương Chính: "Phương Chính trụ trì, trâu bò!"
Phương Chính cười ha ha, xem như đáp lại.
Đợi Dương Hoa vào nhà, Độc Lang dẫn theo con chó vàng chạy về, có thêm một tiểu đệ, Độc Lang rõ ràng tìm lại được chút cảm giác khi còn dẫn sói trong núi lớn, đóng vai thủ lĩnh, đi đường đều ngẩng cao đầu. Đáng tiếc, bệnh ngốc nghếch vẫn không thay đổi, mắt thì to, mồm thì há, thè lưỡi ra, trong nháy mắt dẹp tan khí chất vương giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận