Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 687: Lại rút thưởng

Chương 687: Lại rút thưởng
Triệu Du Dân cùng Nguyễn Tương Hà ra khỏi chùa, cũng như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra. Bọn họ tuy ở bên ngoài địa vị không thấp, nhưng đối mặt kỳ nhân, dị sĩ, họ ít nhiều vẫn có chút thấp thỏm. Bất quá, cũng may mọi chuyện đều thuận lợi, không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Hai người cũng không phải kẻ tham lam, không có ý định chiếm tiện nghi của Phương Chính. Hai người chỉ cảm thấy, đã mình phạm sai lầm, vậy thì phải đến xin lỗi, nếu không trong lòng khó có thể bình an.
Đúng lúc hai người chuẩn bị rời đi thì một giọng nói vang lên.
"Triệu thí chủ, sư phụ ta bảo bần tăng đem thứ này giao cho ngươi." Trong lúc nói chuyện, Hồng hài nhi đưa qua một tờ giấy.
Triệu Du Dân cùng Nguyễn Tương Hà nhìn nhau, vẻ mặt ngờ vực, đây là cái gì?
Triệu Du Dân mở ra, chỉ thấy phía trên, rồng bay phượng múa viết mấy chữ: Hạt vừng nở hoa.
"Cái này... Ý gì?" Triệu Du Dân không hiểu.
Nguyễn Tương Hà liếc mắt nhìn theo, sáng lên, nói: "Đây là một câu thành ngữ, hạt vừng nở hoa – liên tiếp cao! Cái này là tặng cho ngươi, xem ra ngươi sắp được lên chức rồi."
"Thật hay giả? Ta tuổi này, còn có thể thăng quan?" Triệu Du Dân hỏi.
"Thật hay giả, qua một hồi chẳng phải sẽ biết?" Nguyễn Tương Hà ha ha cười nói, kéo Triệu Du Dân xuống núi.
Quả nhiên, một ngày sau, một tờ điều lệnh đến, Triệu Du Dân được điều đến một bệnh viện lớn khác ở thành phố Hắc Sơn làm viện trưởng, trực tiếp từ huyện thành tiến lên thành phố… Quả nhiên là thăng chức! Triệu Du Dân và Nguyễn Tương Hà nhìn nhau, gọi thẳng là thần tiên!
Vào buổi tối, Triệu Du Dân và Nguyễn Tương Hà lại đến Nhất Chỉ Tự, sau khi cảm ơn Phương Chính, liền để lại một vạn tiền hương hỏa rồi mới rời đi.
Phương Chính nhìn xấp tiền trong tay, cười tít mắt, lại có tiền kiếm được…
Thời gian thấm thoắt trôi qua, khi tiết trời vào sương giáng, thời tiết đột nhiên trở lạnh rất nhiều, luồng không khí lạnh từ Siberia tràn về như mang theo dao găm, vừa lướt qua liền cắt những chiếc lá rụng, nhuộm chúng một màu vàng, rồi bứng trụi hết những cây đại thụ đang cố gắng bán vẻ đẹp, sinh động.
Phương Chính đứng dưới gốc cây bồ đề, ngửa đầu nhìn cây bồ đề vẫn xanh tươi um tùm, thầm nói: "Đại ca, người ta đều đã thay áo mùa đông rồi, ngươi cũng không cần diễm lệ như vậy chứ?"
Đáng tiếc, cây bồ đề trong gió lạnh bị thổi xào xạc, lá cây tử bay đầy trời, nhưng sau vài ngày, vẫn xanh tươi như vậy. Phương Chính thậm chí hoài nghi, những chiếc lá rụng đó đều là giả.
"Sư phụ, cái tên hỗn đản này là cố tình phải không? Hai ngày nay lá rụng nhiều quá, quét mãi không hết." Hầu tử hầm hừ nói.
Phương Chính nói: "Có khả năng."
"Vậy ta có thể không quét trước được không?" Hầu tử hỏi.
Phương Chính lắc đầu nói: "Ngươi có thể không quét, nhưng cơm cũng không thể ăn."
"Ta vẫn là đi quét rác thôi..." Hầu tử bỏ đi.
Đúng lúc này, hệ thống lên tiếng: "Ngươi không rút thưởng sao?"
"Rút cái gì thưởng?" Phương Chính ngạc nhiên.
"Chùa chiền là của ngươi, trong chùa cũng không có Bồ Tát hay Phật thật sự tồn tại. Việc Bồ Tát hiển linh cứu người trong chùa, công đức cũng là của ngươi. Giang Đình sống lại, ngươi đương nhiên có một phần công đức. Bất quá, phần công đức này giảm đi một nửa, đủ điều kiện rút thưởng, nhưng không nhất định là thứ tốt." Hệ thống nói.
Phương Chính nghĩ nghĩ, nói: "Vậy thì rút đi… Dù sao thì rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi…"
"Đinh! Chúc mừng ngươi, rút được một viên hạt giống cải trắng bạch ngọc! Hệ thống thương thành đã có thêm hạt giống cải trắng, ngươi có thể tùy thời mua sắm." Hệ thống nói.
Phương Chính sững sờ, hạt giống? Hệ thống thương thành có thêm hạt giống cải trắng? Phương Chính lúc này mới nhớ hình như cái thương thành phế phẩm kia của hắn, ngoại trừ hạt giống gạo ra thì chẳng có gì! Bây giờ, cuối cùng cũng có sản phẩm mới! Phương Chính lập tức lệ rơi đầy mặt, cảm động quá!
Ngay sau đó, trước mặt Phương Chính xuất hiện một vầng Phật quang, Phương Chính tiện tay bóp nát, bên trong rơi ra một quả trứng hạt giống trắng như ngọc.
"Hệ thống, cái hạt giống này trồng xuống, bao lâu thì lớn được? Với lại, có sợ lạnh không?" Phương Chính hỏi những vấn đề quan tâm nhất.
"Linh Sơn xuất phẩm, không ảnh hưởng bởi môi trường. Giống như gạo, một ngày là có thể trưởng thành." Hệ thống nói.
Phương Chính nghe xong lập tức vui mừng khôn xiết! Bây giờ có tiền, tự nhiên phải cải thiện bữa ăn. Tuy gạo ngon, nhưng ăn mãi cũng có lúc ngán. Vào đông, không có rau xanh, rau dại, càng khó chịu hơn. Bây giờ có rau xanh, Phương Chính lập tức cảm thấy, mùa đông này sẽ không quá khó khăn.
Phương Chính tìm một cái chậu hoa lớn, đào hố, bỏ hạt giống, lấp chút đất, tưới chút nước Vô Căn, còn lại là chờ đợi thôi!
"Ngày mai, liền có đồ ngon để ăn, ha ha..." Đối với rau củ quả do hệ thống sản xuất, Phương Chính vô cùng mong chờ. Vốn trong lòng không có việc gì, mỗi ngày ăn chay niệm kinh, nhẹ nhàng tự do, Phương Chính chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Nhưng bây giờ trong lòng có hy vọng, cứ một lúc lại đi ngó xem cải trắng đã mọc lên chưa. Kết quả là càng nóng lòng, thời gian trôi qua càng chậm…
Cuối cùng, Phương Chính bực bội, về thiền phòng đi ngủ! Mở mắt ra thời gian trôi chậm, đi ngủ chắc chắn sẽ nhanh hơn!
Nhưng mà…
Phương Chính phát hiện, cái tính cách ngủ là có thể dính giường như heo của hắn, vậy mà lại mất ngủ…
"Quả nhiên, anh hùng khó qua ải mỹ thực, bần tăng sa đọa rồi…" Phương Chính cười khổ một tiếng, sau đó gọi độc Lang xuống núi.
Vừa xuống núi, mũi của độc Lang đã bắt đầu ngửi ngửi liên tục: "Sư phụ, người có ngửi thấy mùi thơm không?"
Phương Chính cũng ngửi ngửi không khí, quả nhiên, trong không khí tràn ngập mùi thơm của đậu đang nấu, sau đó Phương Chính vỗ trán một cái, cười nói: "Quả nhiên là đến sớm không bằng đến đúng lúc, đi! Đi tìm đồ ăn thôi!"
Độc Lang nghe có đồ ngon, lập tức tỉnh táo hẳn, hấp tấp đi theo sau Phương Chính đi vào nhà Dương Hoa.
Vừa vào đại môn, một mùi đậu nồng nặc bay đến, độc Lang theo bản năng nheo mắt lại. Lúc này, con chó vàng nhà Dương Hoa vẫy đuôi chạy đến, xun xoe cọ vào ngực độc Lang, thậm chí còn quanh quẩn sau mông, ngửi loạn xạ. Khiến độc Lang rụt hoa cúc lại, quay người một tay tát nó văng ra, lúc này mới hếch mông, không nhịn nổi chui vào nhà.
Bây giờ độc Lang, sóc, Hầu tử, Hồng hài nhi đều là khách quen của thôn Nhất Chỉ, bọn họ cùng Phương Chính, chưa từng xem mình là người ngoài, đến nhà nào cũng như quen thuộc. Các thôn dân cũng thích bọn họ, tự nhiên cũng hoan nghênh.
"Tịnh Pháp, sao con tới đây? Sư phụ con đâu?" Trong phòng truyền ra tiếng gọi ngạc nhiên của Đỗ Mai.
Độc Lang khôn ngoan ồ ồ hai tiếng, coi như đáp lời, khiến Đỗ Mai bật cười.
"A Di Đà Phật, thí chủ, bần tăng ở đây." Phương Chính cùng đi theo vào nhà, cũng không đi vào trong phòng, mà đến ngay nhà bếp. Chỉ thấy Dương Hoa ngồi đó, thỉnh thoảng lại cho thêm hai bó củi vào lò, bó củi này khác với loại củi mà Phương Chính đốt. Củi Phương Chính đốt là củi khô lượm trên núi, nhưng ở trong thôn, không có nhiều gỗ như vậy, họ đốt rơm rạ khô và lõi ngô là chủ yếu. Cách bếp lò không xa, đặt hai ba bó lõi ngô, nồi gang lớn đang ninh một nồi đậu, Đỗ Mai không ngừng đảo đều.
Phía trên nồi gang là cửa sổ, ngoài cửa sổ là giường sưởi, trên giường sưởi đang nằm hai thứ nhỏ đang ngủ say.
Mùi thơm ngửi được trước đó, chính là từ nồi đậu lớn này bay ra…
Bạn cần đăng nhập để bình luận