Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 739: Tái xuất phát

Chương 739: Tái xuất phát
Không gặp được Kỳ huyện trưởng, Phương Chính liền dành chút thời gian, dùng trúc Hàn làm hai cái bảng hiệu, một cái viết cầu Nại Hà, một cái viết thác nước Cầu Vồng. Long Phật Văn Thư được khắc lên hai tấm bảng giống như rồng bay trên trời, vô cùng đẹp mắt.
Ngày hôm đó, du khách vẫn không ít, chỉ là không nhiều bằng ngày hôm qua.
Cơn náo động này kéo dài đến bốn ngày sau mới bắt đầu tan, Nhất Chỉ sơn lại dần dần trở nên vắng vẻ. Dù sao hiện tại không phải ngày nghỉ lễ, đa số mọi người vẫn phải đi làm. Người ở xa không đến được, người ở gần thì đều đã tới, tự nhiên cũng trở nên yên tĩnh.
Nhưng vào ngày hôm đó, Phương Chính nhận được điện thoại của Vương lão, Vương lão nói sự tình về cơ bản cũng giống Bao Vũ Lạc, đều là muốn xác minh xem Phương Chính có liên quan đến việc khí CO2 dưới đáy hồ cơm khô tán đi hay không. Phương Chính đương nhiên là cười ha hả, có đánh chết cũng không nhận. Vương lão hết cách, cũng chỉ đành bỏ qua. Dù sao chuyện này quá mức thần kỳ, cho dù Vương lão tin, nói ra cũng chưa chắc có người tin. Thực tế thì, nội bộ các bộ phận liên quan cũng tranh luận không ngừng, đa số vẫn không tin, càng có người đưa ra các lý thuyết như khúc xạ ánh sáng, ảo ảnh... Lúc đầu mọi người tranh luận ngang nhau, nhưng khi Vương lão đã tự mình trải qua sự kiện cơm khô mà vẫn bày tỏ nghi ngờ, mọi người bắt đầu có xu hướng nghi ngờ theo.
Chỉ là, chỉ có mình Vương lão hiểu rõ, sau khi gặp qua sự thần kỳ của Phương Chính, cùng sự kinh khủng của cơm khô, ý nghĩ thực sự của ông lại ngược lại với những gì mình nói...
Đương nhiên, Phương Chính không thừa nhận, Vương lão không có đủ chứng cứ, mãi mãi cũng chỉ là suy đoán, cũng chỉ có thể coi như vậy.
Cúp điện thoại, Phương Chính cũng thở ra một hơi, xem ra hắn đã qua được, đồng thời tự nhắc nhở mình, sau này phải cẩn thận, trên trời vẫn có một con mắt đang nhìn mình!
Ngẩng đầu nhìn trời, Phương Chính gọi Hồng hài nhi đến.
"Sư phụ, có việc gì?" Hồng hài nhi tò mò hỏi.
"Ngươi có cách nào, che lấp được bầu trời không? Ít nhất, để vệ tinh không thấy được tình hình thực tế bên trong Nhất Chỉ chùa của chúng ta." Phương Chính nói.
"Hả, chỉ có chuyện này thôi á?" Hồng hài nhi ngẩn người, sau đó cười ha ha nói: "Chuyện này đơn giản thôi, mấy cái tiểu trận pháp là được. Sư phụ, ngươi định làm gì vậy? Chẳng lẽ có người dùng vệ tinh theo dõi chúng ta? Hay là ta tìm nguồn gốc bắt hết bọn chúng lại, nấu lên?"
"Đông!" Phương Chính gõ lên đầu Hồng hài nhi nói: "Hầm cái gì mà hầm? Chỉ là muốn giữ lại chút bí mật thôi."
"Ra vậy, vậy thì đơn giản. Ta bố trí một tiểu trận pháp, ngươi muốn bọn họ thấy gì, liền thấy đó, không muốn cho bọn họ nhìn thấy thì có đánh chết cũng không nhìn thấy." Hồng hài nhi tự tin nói.
"Tốt quá rồi, ngươi đi bố trí đi." Phương Chính nói.
"Sư phụ, bố trí xong, có phần thưởng không a?" Hồng hài nhi như tên trộm nhìn Phương Chính hỏi.
Phương Chính trợn mắt, thằng nhóc này, còn học được cò kè mặc cả. Nhưng mà chuyện này đối với Phương Chính rất quan trọng, nếu không cứ cảm thấy trên đầu có người nhìn, làm gì cũng không được tự nhiên. Thế là Phương Chính nói: "Ngươi muốn phần thưởng gì?"
"Sư phụ, mấy ngày nay ta mệt gần như Tịnh pháp rồi, đầu lưỡi sắp phun ra ngoài luôn. Ngươi xem, hay là ra ngoài đi dạo một chút, giải sầu một chút?" Hồng hài nhi nhăn mày nhíu mắt, cười hắc hắc nói.
Phương Chính biết ngay là hắn sẽ đưa ra yêu cầu này, nhưng hai ngày nay mọi người đúng là có hơi mệt.
Hồng hài nhi thấy có hy vọng, liền nói: "Sư phụ, mấy ngày nay khách hành hương đông quá, mà ta là đệ tử duy nhất của Nhất Chỉ chùa có thể danh chính ngôn thuận mở miệng nói chuyện, bận tứ tung luôn, một khắc thanh nhàn cũng không có. Tuy ta là Yêu Vương, thân thể bất hủ, nhưng cũng không chịu nổi việc này như con lừa kéo cối xay cứ đi đi lại lại không ngừng thế chứ? Tra tấn về tinh thần đã vượt xa tra tấn về nhục thể..."
"Ngươi cái đồ nhóc này, nói một tràng như đúng rồi. Đi, chỉ cần ngươi làm tốt chuyện này, vi sư dẫn ngươi ra ngoài đi một chút." Phương Chính cười nói.
"A được!" Hồng hài nhi nghe xong lập tức tươi rói, nói: "Nếu bố trí đại trận thì ta thật không làm được. Một là không biết, hai là vật liệu để bố trí trận pháp trên thế giới này không có, vật thay thế cũng không tìm ra. Nhưng chỉ là một cái chướng nhãn pháp thôi, ngược lại rất đơn giản."
Nói xong, Hồng hài nhi tìm một cái gậy, rồi bắt đầu chạy loạn trên núi, thỉnh thoảng dừng lại, vẽ lên một chữ X thật to sau đó tiếp tục đi, tiếp tục vẽ.
Một hơi vẽ hết bốn mươi chín chữ X, Hồng hài nhi chạy về, nói: "Sư phụ, tiếp theo phải dựa vào ngươi, ở giữa những chỗ chữ X ta vẽ, trồng một cây trúc Hàn xuống." Hồng hài nhi nói.
"Trúc Hàn? Ngươi muốn trúc Hàn làm gì? Chẳng lẽ đó chính là trận pháp của ngươi?" Phương Chính khó hiểu.
"Bày trận phải có vật liệu, trên Nhất Chỉ sơn có thể dùng để bày trận cũng không nhiều. Chùa của chúng ta tính một cái, cổng có hai cây La Hán cũng được, nhưng do chưa lớn lên, linh khí ẩn chứa có hạn, tạm thời không dùng được. Còn lại là gác chuông lầu canh, hai thứ này ngươi chắc chắn không cho ta động. Cuối cùng có thể dùng, cũng chỉ có trúc Hàn thôi.
Tuy trúc Hàn ẩn chứa linh khí không bằng cây La Hán, nhưng cái này mọc tốt, tạm có thể dùng." Hồng hài nhi nói.
"Tạm bợ? Không có gì tốt hơn à?" Phương Chính có chút ghét bỏ hỏi.
"Sư phụ, ngươi xem tiểu thuyết nhiều quá rồi hả? Với cái môi trường trái đất nát này, có thể tìm được vật liệu bố trí trận pháp đã là tốt rồi, tạm là đánh giá quá cao rồi." Hồng hài nhi tỏ vẻ bó tay.
Phương Chính nhìn Hồng hài nhi, Hồng hài nhi cũng không tránh, nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng Phương Chính xác định thằng nhóc này không gạt mình, mới nói: "Được rồi."
Theo sự điều khiển của Phương Chính, trúc Hàn mẹ mọc lên ở những điểm mấu chốt kia, ngay sau đó, Phương Chính cảm giác được không gian xung quanh hơi vặn vẹo, nhưng ngay sau đó lại ổn.
"OK, bây giờ bắt đầu, từ trên trời nhìn xuống cảnh sắc Nhất Chỉ sơn của chúng ta, chỉ có thể thấy những thứ ta muốn cho nó thấy. Chúng ta không muốn cho nó nhìn thấy thì nó chỉ có thể thấy chúng ta đang ngồi yên tĩnh ngủ gật, tụng kinh thôi..." Hồng hài nhi vỗ tay, tự tin nói.
Mặc dù Hồng hài nhi hơi nghịch ngợm, nhưng làm việc vẫn rất đáng tin cậy, Phương Chính yên tâm.
Hồng hài nhi đã làm được, Phương Chính tự nhiên không hẹp hòi, mang theo Hồng hài nhi một bước vào Vô Tướng Môn.
Ngay sau đó, Phương Chính bên tai lờ mờ nghe được vài âm thanh, tiếng gà gáy, tiếng xe cộ, còn có người đang không ngừng hỏi cái gì đó, đáng tiếc khi Phương Chính cẩn thận lắng nghe thì lại không nghe rõ được.
Bóng tối rút đi, Phương Chính và Hồng hài nhi đứng giữa một đô thị hiện đại, thời tiết hơi mát mẻ, không phải cái lạnh thấu xương của vùng đông bắc, mà là gió thổi qua, da thịt không có cảm giác, các khớp xương trống rỗng cảm thấy một cỗ khí lạnh ẩm ướt. Phương Chính nhìn quanh, đầu óc có chút mơ hồ. Lúc này, ở đông bắc thì mấy đứa bạn đã mặc áo len áo khoác, nhưng mà ở đây trước mắt, đứng dưới bóng cây, gió thổi qua, âm lãnh khó chịu. Nhưng những người đi đường lại mặc vô cùng đơn giản, áo sơ mi, quần dài, váy dài, thậm chí còn có mấy cô nàng mặc quần soóc, đi lại thản nhiên!
Hồng hài nhi cũng bị gió thổi theo bản năng mà rụt người, nhưng là một Yêu Vương thì chỉ hơi rụt lại thôi, cũng không thật sự thấy lạnh. Hồng hài nhi hỏi: "Sư phụ, mấy người này không sợ lạnh à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận