Lão Nạp Phải Hoàn Tục

943 điên rồi

943 điên rồi. Hoàng Tam Miểu cũng móc bóp ra, bên trong cũng trống không, đang định mắng vài câu, bỗng nhiên nói: "Ai? Trong túi ta có đồ vật!" Vừa nói, Hoàng Tam Miểu từ trong túi móc ra một tờ giấy, trên đó viết: "A Di Đà Phật, ngoài ý muốn không ngoài ý muốn? Kinh hỉ không kinh hỉ?" Hai người nhìn nhau, sau đó đồng thanh kêu lên: "Cỏ! Là hòa thượng kia!" "A Di Đà Phật, hai vị thí chủ, đang gọi bần tăng sao?" Gần như cùng lúc đó, bên cạnh vang lên một tiếng phật hiệu, hai người vừa nghiêng đầu, đã thấy một tên hòa thượng áo trắng dẫn theo một con sói đầu rõ ràng chậm rãi đi tới. Lão Thường vừa thấy là Phương Chính, mắt lập tức đỏ lên, định xông lên lý sự, nhưng lại nhìn con sói độc bên cạnh Phương Chính, lập tức có chút trùng xuống, bất quá vẫn kêu lên: "Chết hòa thượng, có phải ngươi trộm tiền của chúng ta không?" Vừa hỏi xong, lão Thường liền hối hận, hỏi như vậy, dù ngốc cũng sẽ không thừa nhận. Nhưng mà điều khiến lão Thường kinh ngạc là, hòa thượng đối diện vậy mà mỉm cười gật đầu nói: "Đúng vậy a!" "Cỏ! Ngươi còn dám thừa nhận?" Lão Thường lập tức cảm thấy một bụng ủy khuất, tên trộm này cũng quá khoa trương! Trộm đồ còn chạy đến thừa nhận, đây là thật không xem hai người bọn họ ra gì sao! Trắng trợn khiêu khích à! Chuyện này có thể nhịn được sao? Lão Thường xoa nắm đấm, vô cùng bi phẫn nhìn con Đại Lang đang lắc lư ung dung bên cạnh Phương Chính, cuối cùng vẫn nhịn... Hoàng Tam Miểu cũng không khác mấy, dù có mười vạn điều bất mãn, đứng trước ba chữ "đánh không lại" này, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Nhìn hai tên gia hỏa uất ức, bị đè nén, Phương Chính lại cười ha ha tiến đến, hỏi: "Hai vị thí chủ gọi bần tăng, có chuyện gì không?" "Trả tiền!" Lão Thường rốt cục lấy lại tinh thần, đưa tay đòi tiền. Phương Chính cũng duỗi một tay ra, nói: "Trả tiền." "Thao, ngươi trộm tiền của chúng ta, còn để chúng ta trả tiền? Ngươi có phải bị bệnh không? Mau trả tiền, nếu không ta báo cảnh sát!" Lão Thường uy hiếp nói. Phương Chính nghe xong, lập tức vỗ tay nói: "Tốt, mau báo cảnh sát, ngay lập tức, ngay lập tức!" Lão Thường nghe xong tức giận đến phát điên nói: "Ha ha, cái thế giới này đúng là không thiếu điều kỳ lạ, gặp qua người phách lối, chưa thấy qua tên trộm còn phách lối như vậy!" Phương Chính cũng phụ họa theo: "Ha ha, cái thế giới này đúng là không thiếu điều kỳ lạ, gặp qua người phách lối, chưa thấy qua kẻ lừa đảo còn phách lối như vậy!" Nghe vậy, mặt lão Thường lập tức đỏ lên, trừng mắt nhìn Phương Chính, Phương Chính thì cười ha ha nhìn hắn, hai người nhìn nhau hồi lâu, lão Thường nhịn được một câu: "Ngươi đừng ngậm máu phun người!" Phương Chính lấy điện thoại di động ra, hỏi: "Muốn xem video không?" Lão Thường lập tức im lặng, cái này còn có chứng cứ?"Ngươi tự mình đi tự thú đi, hay là để bần tăng đưa đi?" Phương Chính hỏi. Lão Thường và Hoàng Tam Miểu nhìn nhau, ý tứ trong mắt rất rõ ràng: đánh thì đánh không lại tên ngốc này, con chó lớn kia cũng không giải quyết được. Nếu thật bị đưa đến cục công an, vậy thì thảm rồi! Thế là lão Thường kêu to một tiếng: "Chạy!" Vừa dứt lời, lão Thường và Hoàng Tam Miểu xoay người bỏ chạy, hai người chạy như bay, nhanh như gió! Lão Thường vừa chạy, vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy hòa thượng áo trắng kia vẫn đi đằng sau, tốc độ không nhanh, bị hai người bỏ xa càng lúc càng xa. Thấy vậy, lão Thường cười hắc hắc nói: "Tốc độ này mà đòi đuổi kịp chúng ta? Luyện thêm mấy kiếp đi!" Hoàng Tam Miểu cũng gật đầu, cười nói: "Hồi trước ở trường, tôi chạy đường dài và chạy nhanh đều là quán quân. Cơ mà anh chạy cũng không chậm đấy!" Lão Thường nhếch miệng cười nói: "Tôi đây mỗi ngày đều luyện chạy bộ mà! Nhanh lên, bỏ xa ra...""Cẩn thận!" Đúng lúc này bên tai truyền đến một tiếng kinh hô. Lão Thường và Hoàng Tam Miểu đều có chút mờ mịt, cẩn thận cái gì? Trước mắt đường bằng phẳng, còn không cho chạy? Gần như cùng lúc đó... Phanh phanh! Hai tiếng trầm đục vang lên, tiếp đó lão Thường và Hoàng Tam Miểu ôm mặt nằm trên đất... Mấy phút trước. Trong đại sảnh làm việc của đồn công an, hai nhân viên cảnh sát ngồi ngẩn người, vì thời tiết nên hôm nay không có ai đến làm việc cả. Thế là hai người tán gẫu đôi câu. Đúng lúc này, hai người kinh ngạc thấy hai người đàn ông nhanh như điện chớp lao vào cửa đồn công an, sau đó lao thẳng về phía cửa phòng! Tốc độ kia... "Chạy nhanh thật." Một nữ cảnh sát cười nói, lời còn chưa dứt đã đổi sắc mặt, nói: "Sao bọn họ còn không giảm tốc độ?" Đồng thời bên cạnh, một nữ cảnh sát hoảng sợ nói: "Cẩn thận cửa kính!" Kết quả chữ "cửa kính" còn chưa kịp nói ra, liền nghe thấy phanh phanh hai tiếng trầm đục, hai người kia như thịt người va vào cửa chính của đồn công an, cửa kính vỡ một tiếng choang. Còn hai người thì ôm mặt, nằm trên đất. "Tình huống thế nào?" Hai nữ cảnh sát có chút mờ mịt, bất quá lập tức lấy lại tinh thần, chạy đến định cứu người. Đúng lúc này, lão Thường xoa xoa cái mũi gần như xẹp lép, chỉ cảm thấy mũi nhức muốn chết, nước mũi sắp không kìm được nữa. Bất quá hắn vẫn không hiểu ra sao, rõ ràng đường cái rộng như vậy, tại sao lại có cửa được? Lão Thường đang định chửi ầm lên, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy hai cảnh sát đang muốn chạy tới, trong lòng run lên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong khoảnh khắc đó, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm: Cảnh sát đến bắt ta, không thể để bị bắt! Nghĩ đến đây, lão Thường đạp Hoàng Tam Miểu một cái, kêu lên: "Chạy mau!" Vừa dứt lời, lão Thường liền đứng lên bỏ chạy, Hoàng Tam Miểu cũng thấy cảnh sát, lúc đầu hắn còn có chút không yên tâm, trong lòng tự nhủ: Chẳng lẽ chỉ vì dùng vài tờ tiền giả, đáng gì tội chết chứ? Bất quá vừa va phải lúc nãy, đầu óc cũng có chút trì trệ, chưa kịp biết rõ ý niệm trong đầu, liền thấy lão Thường hô chạy, đồng thời lão Thường chạy. Hắn theo bản năng liền đứng lên chạy theo. Hai người lập tức xông ra khỏi đại sảnh làm việc, sau đó cùng quay đầu nhìn lại, thấy hai nữ cảnh sát đuổi theo, dường như đang hô cái gì đó. Hai người cũng không biết là bị va đầu chóng mặt, đầu óc hỗn loạn hay là sao nữa. Dù sao thì cũng chỉ nhìn mơ hồ khẩu hình của họ, cũng nghe mơ hồ họ đang nói gì, bất quá cái vẻ mặt lo lắng thì rõ ràng vô cùng. Hai người gần như cùng lúc có một ý nghĩ: "Mấy cô cảnh sát này có ích lợi gì? Chạy không nhanh, không có sức lực, chỉ có giọng là to? Hắc hắc, năm xưa chạy bộ không có uổng công tập luyện, chạy này, đều mang theo gió... Chỉ là bị va hơi đau thôi." Kết quả lời còn chưa dứt, hai người lại nghe thấy cái giọng quen thuộc: "Cẩn thận!" Phanh phanh! Lại là hai tiếng thịt người va cửa vang lên. Đồng thời, hai tiếng cửa kính vỡ vụn vang lên... Hai nữ cảnh sát hoàn toàn trợn mắt há mồm, một nữ cảnh sát hơi cao mặt đầy cảm thông nhìn lão Thường và Hoàng Tam Miểu nói: "Hai người này bị điên rồi à? Càng bảo họ cẩn thận, họ càng chạy nhanh hơn, vừa chạy vừa cười..." "Tám phần là bị điên rồi đấy, nếu không ai lại thấy cửa mà lao đầu vào đâm? Thế nhưng..." Đến đây, một nữ cảnh sát dáng thấp nhỏ tức giận nói: "Cho dù điên rồi, cũng đâu phải là lý do để bọn chúng phá hoại đồn công an chứ?" Nói rồi nữ cảnh sát dáng thấp nhỏ đi đến muốn xem hai người này, rốt cuộc là muốn làm gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận