Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 368: Ngừng!

Đám nữ sinh cũng một mặt hưng phấn đứng ở bên cạnh, cầm đồ ăn vặt trong tay, chia thành hai phe, líu ríu nói chuyện. Có nữ sinh dịu dàng sẽ giúp các nam sinh nhận lấy quần áo, sau đó đặt chung một chỗ, tỉ mỉ nhìn ngó. Cô nàng nào tính cách mạnh mẽ một chút, thì cách một hồi lại hô một tiếng: "Cố lên!" Sau đó kéo theo không ít ánh mắt khác phái, mà đám con trai vì một tiếng hét này, từng người như phát điên, mong mỏi chiến đấu nhanh chóng bắt đầu, thi nhau thể hiện, sau đó mê đảo một đám các cô gái, ôm mỹ nhân về. Lúc này, Độc Lang mở miệng: "Sư phụ, những tên kia nhìn dáng vẻ quen thuộc quá a.""Ngươi gặp rồi?" Phương Chính ngạc nhiên, Độc Lang cả đời ở trên núi, còn có thể gặp người bên ngoài sao? Chuyện này cũng quá thần kỳ. Độc Lang lắc đầu nói: "Đương nhiên chưa từng gặp, bất quá ánh mắt và cử chỉ của bọn hắn nhìn rất quen thuộc. Hàng năm đầu xuân, bầy trâu rừng tranh giành bạn tình, những gã lớn phát tình kia đều như vậy, từng tên hận không thể ở trước mặt trâu cái đâm chết hết đối thủ. Ta thích nhất xem loại chiến đấu này, mỗi lần chiến đấu xong, đều sẽ có một hai con tàn phế, sau đó liền có thể ăn một bữa tiệc lớn." Phương Chính: "..." Phương Chính không tính là hiểu rõ bóng rổ, hồi đi học có xem qua, cũng đi theo sờ qua mấy lần bóng, về sau bởi vì không quen lắm, cứ bị vướng víu áo, liền quả quyết lui xuống tuyến hai, làm đội cổ động viên. Bây giờ nhìn thấy sân bóng rổ, nhìn thấy những thân ảnh thanh xuân này, Phương Chính có một cảm giác phảng phất trở về quá khứ, bất giác đi đến bên ngoài sân bóng rổ, nhẹ nhàng, tùy ý đứng một chỗ, an tĩnh quan sát. Sự xuất hiện của Phương Chính cũng thu hút sự chú ý của các thiếu niên thiếu nữ, dù sao đi nữa, bộ quần áo này, và con Đại Bạch sói này thực sự quá bắt mắt. Đám nữ sinh không dám đến gần Phương Chính và Độc Lang, đứng ở xa nhìn, khe khẽ bàn tán điều gì đó… “Hòa thượng mà cũng đẹp trai như vậy sao...” “Ta ghét đầu trọc, ngươi xem đầu hắn trên kia đều phản quang. Bất quá... Tên đầu trọc này khiến người khác nhìn thật thoải mái a.” “Cảm giác điềm tĩnh thanh nhã, trên thế giới lại có loại người này? Đây thật là hòa thượng à?” “Không biết, quần áo đẹp thật.” “Kia là sói hay chó?” “Chắc là chó đi, hẳn là không ai dám mang chó vào thành đâu.” “Cũng đúng… Nhưng nhìn hơi đáng sợ, lớn quá, cái này nếu bị cắn một cái...” Đám nữ sinh mặc dù đang nhỏ giọng bàn tán, nhưng Phương Chính lại nghe rõ, lúc này mới nhớ ra, người quen ở gần Nhất Chỉ sơn thì quen Độc Lang, đương nhiên không sợ nó, cũng không có gì. Nhưng nếu bị người ngoài phát hiện hắn là sói, vậy thì phiền toái. Nghĩ tới đây, Phương Chính len lén đá một cước vào cái tên đang lắc lư cái đuôi bên cạnh: "Tịnh Pháp, thu cái đuôi lại." "Vì sao?" Độc Lang có đôi khi đặc biệt cao hứng, cũng sẽ vẫy đuôi, nhưng từ khi ở trong thôn thấy mấy con chó đất cả ngày vẫy đuôi, nó liền không động nữa. Bởi vì, nó cảm thấy làm vậy rất mất giá… Nó đã từng là Lang vương sói đực! Sao có thể giống lũ chó đất kia? "Nếu ngươi không muốn bị tóm nhốt trong lồng, thì cụp đuôi xuống, với lại thấy người thì biểu hiện hiền lành một chút. Nơi này là dưới núi, chó được hoan nghênh hơn sói." Phương Chính nói. "Ta cảm thấy vẫy đuôi rất ngốc nghếch." Độc Lang nói. "Ngươi có ngốc hay không không liên quan đến vẫy đuôi…" "Sư phụ, đây là người đang nói ta luôn rất ngốc sao?" "Không, thực ra ta muốn nói, lúc ngươi vẫy đuôi, rất đẹp trai.""Thật hay giả?" "Đương nhiên…" Phương Chính mười phần khẳng định gật đầu, chỉ là không nói nửa câu sau: So với đám chó kia thì đẹp trai hơn nhiều. Quả nhiên, Độc Lang nghe xong thì cao hứng, thu đuôi lại. Xa xa đám nữ sinh thấy thế, lại lần nữa líu ríu bàn luận. “Nhìn kìa, nó vẫy đuôi! Nghe nói, sói không vẫy đuôi, chó mới vẫy đuôi.” “Ta cũng nghe nói vậy, chậc chậc… Lông màu bạc, to như vậy, không biết là giống gì. Nói thật, đẹp thật đấy.” Đám nữ sinh nhao nhao gật đầu, xác định đó là chó xong, sự sợ hãi đối với Độc Lang cũng vơi bớt, chủ đề cũng biến thành lung tung hết cả lên... Nữ sinh đã chú ý Phương Chính và Độc Lang như vậy, đám con trai sao cam lòng, đây chẳng phải cướp mối làm ăn sao? Bọn hắn thi đấu làm gì? Thật sự cho rằng bọn hắn đơn thuần yêu thích, trả thù sao? Mục đích thật sự là hấp dẫn ánh mắt của các cô gái, kiếm người yêu mới là thật! Bây giờ, từng người sửa sang kiểu tóc mới nhất, mặc đồ thể thao mới nhất, cố gắng khoe cơ bắp, còn chưa mê đảo ai thì kết quả tiếng tăm đều bị một tên hòa thượng cùng một con chó hấp dẫn hết rồi! Gã hòa thượng kia không nói, dù sao cũng là người, nhưng không bằng một con chó thì chuyện gì xảy ra chứ? Vì vãn hồi lại sức hấp dẫn, Vương Khôn hét lên: "Trần Vĩ, đừng làm uổng phí thời gian nữa, khởi động xong rồi, bắt đầu thôi!" "Còn chờ mỗi câu này của ngươi thôi! Tóc bổ luống, hành động." Trần Vĩ gọi một tên dáng người hơi mập đại nam sinh. Gã con trai mặc áo phông đen gật đầu, cầm bóng rổ đi tới, hai bên nhân mã lập tức đứng vào vị trí, Trần Vĩ và Vương Khôn đối mặt, chuẩn bị ném bóng khai cuộc. Quả nhiên, trận đấu bên này sắp bắt đầu, sự chú ý của các cô gái cũng bị hút theo, có điều hình như đồ ăn vặt cũng tiêu thụ nhanh hơn. Phương Chính cũng vẻ mặt hơi kích động nhìn, không phải bởi vì bóng rổ đẹp mắt, mà là vì cảm giác này, tràn ngập hơi thở thanh xuân, khác hoàn toàn với cảm giác ngày xưa gõ mõ tụng kinh trên núi của hắn, rất mới mẻ, rất nhiều hoài niệm, rất dễ chịu... Về phần Độc Lang, hoàn toàn không hiểu những người kia đang làm cái gì, lẩm bẩm: “Một đám đàn ông không đi cướp mấy nàng, lại đi giành một quả bóng… Ngu ngốc!” Bốp! Phương Chính đưa tay liền vỗ vào trán Độc Lang, Độc Lang lập tức ngậm miệng, nhưng hắn không còn tâm trạng xem bóng đá nữa, mà gục xuống, buồn chán nhìn ngó xung quanh. Gã Tóc bổ luống cao cao ném bóng, Vương Khôn và Trần Vĩ gầm lên giận dữ rồi nhảy lên, Trần Vĩ dù sao cũng cao hơn, ném bóng là sở trường của hắn, một tay đập bóng về phía đồng đội, một trận đấu kịch liệt bắt đầu. Vương Khôn dẫn bóng cũng không tệ, xung đột bên trái bên phải, qua lại tự nhiên, giống như một vị vua trên sân bóng, chẳng trách trước đó cuồng như vậy. Nhưng Trần Vĩ lại cao to vạm vỡ, đứng trước rổ như Định Hải Thần Châm, mấy lần đều chặn được Vương Khôn ở bên ngoài, đám thiếu niên hai bên đều hết mình, tiếng la hét liên tục, cộng thêm tiếng cổ vũ của các cô gái, cả đấu trường đều tràn ngập không khí thanh xuân nhiệt huyết, cái cảm giác ấy, thực sự quá tuyệt. Phương Chính đang xem rất thích thú thì chợt nghe thấy một giọng đàn ông tức giận quát: “Trưa không ngủ mà cứ la hét om sòm cái gì đấy?” Sau một tiếng quát, một gã đàn ông xông vào sân bóng, phá đám cuộc đấu, Vương Khôn, Trần Vĩ cũng không thể không ngừng lại. “Chú, bọn cháu đánh bóng, có phạm pháp đâu ạ?” Vương Khôn vốn không sợ trời không sợ đất, đang hứng lên thì bị người khác cắt ngang, trong lòng rất khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận