Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 627: Cái này Trung thu không Thái Bình

Phương Chính không để ý tiểu gia hỏa này, dù sao Nhất Chỉ chùa hắn làm chủ, nói có tính, phản kháng vô hiệu, kháng nghị vô hiệu!
Phương Chính mang theo độc Lang xuống núi, mua mỡ bò, bột năng, sữa bò, bột mì, đường cát trắng một ít, một mạch ném tới chỗ độc Lang đeo trong giỏ xách. Sau đó lập tức trở về trên núi...
Hồng hài nhi đã đánh xong nước, Hầu tử cũng đã đun một nồi nước nóng.
Phương Chính thì đem bột năng cùng bột mì trộn vào trong chậu, sau đó đem đường cát cùng dầu ăn hòa chung rồi bỏ vào trong nước nấu mười phút, lại thêm sữa bò vào, có sữa bò, vỏ bánh Trung thu sẽ trở nên mềm mịn bóng loáng.
Lúc này, nước đã đun lần nữa, vừa lúc đem những gia vị này rót vào hỗn hợp bột đã trộn trước đó, quấy đều, sau đó dùng tay nhẹ nhàng ấn, làm bột mì và dầu hòa đều, màu sắc hiện lên vàng kim, không còn bột khô.
Trong quá trình này, con sóc ngồi xổm ở bên cạnh, mở to hai mắt nhìn, nuốt nước bọt ừng ực. Nhìn bộ dạng tiểu đồ vật này là biết, nó định ăn thử đầu tiên rồi.
Phương Chính cũng không để ý nó, tiếp tục lấy một chút bột năng rải lên bàn, sau đó dùng dao phay cắt bột thành từng khối nhỏ, lại nhào nặn thành hình tròn dẹp, những khối bột này ở giữa dày hơn một chút so với bốn phía. Sau đó, Phương Chính lấy măng đã được Hồng hài nhi chuẩn bị, đập dập, cùng gạo nếp trộn chung làm nhân bánh, rồi vo viên nhét vào giữa miếng bột, lại từ dưới lên trên gói đều lại, thu miệng ép thành hình bánh Trung thu. Sau đó bỏ vào trong nồi nướng.
Một bộ kỹ thuật này đều do Phương Chính học được từ Nhất Chỉ thiền sư, bây giờ làm ra cũng có chút ra dáng, tuy không tính thuần thục, nhưng cũng ra trò.
"Sư phụ, đây là bánh Trung thu sao?" Con sóc nhìn chằm chằm vào trong nồi, đáng tiếc nắp nồi đậy rồi, chẳng nhìn thấy gì.
"Không sai, đây chính là bánh Trung thu. Chờ xem, bánh ra lò, để nguội một chút là có thể ăn." Phương Chính nói xong, ra khỏi bếp, ngồi ở bên ngoài hóng gió thu, uống trà măng, xem kinh thư, thật là nhẹ nhàng tự tại.
Độc Lang, con sóc, Hồng hài nhi, Hầu tử thì ngồi xổm trong phòng bếp không ra, bốn tiểu đồ vật sợ không để ý, bánh Trung thu vừa ra lò sẽ bị ăn sạch. Thế là, dứt khoát ngồi canh ở đó.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, theo một mùi thơm nhàn nhạt bay ra, mấy tiểu tử kia nước bọt đều sắp chảy ra hết.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân. Phương Chính bực mình, tết lớn như thế này, Nhất Chỉ chùa lại không cử hành pháp hội, cũng không có hoạt động gì, ai lại đến chỗ hắn đây?
Đây cũng là điểm khác nhau của Nhất Chỉ chùa và các chùa khác, chùa khác ngày lễ tết rất đông người, Nhất Chỉ chùa lại rất ít. Dù sao, các chùa như Hồng Nham tự, Bạch Vân tự đều sẽ cử hành pháp hội lớn, mọi người muốn đi cho náo nhiệt hay cầu phúc đều sẽ chọn mấy chùa lớn đó trước. Đối với điều này, Phương Chính cũng không có ý định tranh giành, bởi vì hắn lười!
Bây giờ có ăn có uống, Phương Chính thật không muốn làm pháp hội làm cho bản thân mệt chết đi được... Lúc này, thảnh thơi tự tại, thật là sảng khoái!
Ra hậu viện, chỉ thấy hai nam một nữ đi vào trong chùa, vây quanh cây bồ đề trầm trồ khen ngợi.
Nhìn bộ dáng mấy người kia, xa lạ, chắc không phải là người địa phương.
Nhìn kỹ hơn, lại càng giống như là mấy người hay đi du lịch.
"Thật kỳ lạ, cây bồ đề là cây miền Nam mà lại có thể sinh trưởng ở miền Bắc, thế giới rộng lớn thật không thiếu điều lạ a." Người nam cầm máy ảnh tách tách chụp mấy tấm.
Một người nam khác thì đứng dưới cây bồ đề tự sướng, lập tức đăng lên vòng bạn bè, hỏi: "Đoán xem, ta đang ở miền Nam hay miền Bắc?"
Duy chỉ có nữ tử nhíu mày, nói: "Cây bồ đề vốn là cây miền Nam, chúng ta đi qua hơn nửa Trung Quốc, liền không thấy ai trồng cây bồ đề ở miền Bắc mà vẫn sống được. Cây này, chắc là nhân lúc khí hậu mùa hè tốt mới được cấy ghép đến đây. Cây này lại già và tráng kiện, tán cây to lớn thế này, chắc cũng có cả trăm năm tuổi rồi. Nếu vào đông, tám phần là chết cóng. Cái chùa này cũng quá nhẫn tâm, vì trang trí bên ngoài mà chà đạp một cây tốt."
"Thiệu Mẫn, đây là việc của chùa người ta, cô quản làm gì? Người ta có tiền, thích giày vò thế nào thì giày vò chứ sao." Một nam tử không quan tâm nói.
"Triệu Cương, chính vì những người có suy nghĩ như anh nên trên đời này đồ tốt mới ngày càng ít. Sao không thể để lại chút gì cho đời sau chứ? Thôi đi, nhìn cái cây này thì biết cái chùa này đức hạnh thế nào, tạo nghiệp như thế, không sợ Phật Tổ trách tội, đánh sét chết mấy tên hòa thượng khốn kiếp này." Thiệu Mẫn mồm như súng liên thanh, bắn phá làm Triệu Cương á khẩu không nói được.
Ngay cả Phương Chính vừa bước ra cũng có chút ngơ ngác, thí chủ này thật là ghê gớm!
Nghe được tiếng động, Hồng hài nhi, con sóc, Hầu tử, độc Lang đều từ hậu viện theo cửa ra, dựa theo lớn nhỏ lén nhìn. Con sóc ở dưới cùng nhất, trên đầu con sóc là Hồng hài nhi đang ngồi xổm, tiếp theo là độc Lang ngẩng đầu lên, cuối cùng là Hầu tử nhón chân, bốn cái đầu tạo thành một hàng.
Phương Chính nhìn sang, mấy tên đồng loạt quay đầu, đều mang vẻ mặt hóng hớt nhìn Phương Chính, bọn chúng rất hiếu kỳ không biết Phương Chính sẽ làm thế nào đối phó với thí chủ khó ưa như vậy.
Lúc này, người nam cầm máy ảnh mở miệng: "Tôi thấy Thiệu Mẫn nói rất đúng, trên đời này cũng nên có người đứng ra nói vài câu công bằng. Mấy hòa thượng chùa này quá đáng lắm, ngày nào cũng hô không sát sinh, mà cây già cả trăm năm lại bị bọn chúng giết chết."
Thiệu Mẫn lập tức nói: "Nói hay lắm! Triệu Cương, anh nên học theo Tiết Tông một chút, nhìn người ta kìa!"
Triệu Cương đảo mắt nói: "Thôi đi, hai người các người sắp thành một đôi rồi còn gì, cô nói một, anh ta còn dám nói hai sao? Thông đồng nhau bắt nạt người, cứ nói thẳng đi."
"Đây là bắt nạt người sao? Đây là đạo lý được chứ?" Thiệu Mẫn hét lên.
Hai người lập tức bắt đầu tranh cãi, kết quả Triệu Cương vừa mở miệng, Thiệu Mẫn liền tuôn ra một đống lý lẽ, từ bảo vệ môi trường trái đất đến bảo tồn giống nòi, một tràng nói làm Triệu Cương câm nín. Nói xong, vẫn không quên bồi thêm một câu: "Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm, nhìn cây biết người, chùa này không có gì tốt!"
Phương Chính thật cạn lời, bọn họ nhìn mắt nào mà nói hắn sát sinh chứ? Chẳng lẽ định kiến là chân lý à? Không hiểu nổi!
Còn Tiết Tông nãy giờ hóng chuyện, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh có thêm một hòa thượng, nghe Thiệu Mẫn mắng hòa thượng càng thêm hăng, liền vội vàng kéo nha đầu ngốc này lại. Thiệu Mẫn còn chưa kịp phản ứng tiếp tục nói: "Anh kéo tôi làm gì? Tôi nói sai sao? Một hòa thượng trong lòng không có từ bi, thì còn gọi gì là hòa thượng chứ?"
"A Di Đà Phật, không gọi là hòa thượng, vậy gọi là gì?" Phương Chính không nhịn được hỏi.
Thiệu Mẫn đầu óc vẫn còn chậm tiêu, thuận miệng trả lời: "Đương nhiên là yêu tăng rồi!"
Phương Chính: "..."
Triệu Cương cũng nhìn thấy Phương Chính, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Thiệu Mẫn.
Thiệu Mẫn bực bội nói: "Triệu Cương, anh có gì thì cứ nói, chớp mắt tới chớp mắt lui làm gì? Có cát trong mắt hả? Bên phải có cái gì sao? Anh nhìn cái gì... Ách..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận