Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 517: Hòa thượng này da thật dày

"Pháp sư, ngươi chờ ta một chút, gấu đuổi theo tới!" Từ đằng xa, Con Dấu phi nước đại chạy một mạch, theo sát sau lưng Phương Chính, sợ đến mức muốn tè ra cả quần. Kết quả một tiếng kêu này, Phương Chính thật sự dừng lại, quan tâm nói: "Thí chủ, ta chờ ngươi một lát, nếu gấu mà... Ách..." Phương Chính còn chưa nói hết lời, Con Dấu đột ngột lao tới, một cước đạp vào Phương Chính, Phương Chính thuận thế ngã ngửa xuống đất. Con Dấu ha ha cười nói: "Ngốc hòa thượng, đã ngươi muốn làm người tốt, vậy làm cho trót, cho gấu bữa tối. Ta đi!" Con Dấu vừa cười lớn vừa chạy thật nhanh, trong lúc vội vã còn quay đầu lại, vừa vặn thấy một con Đại Hùng mặt đặc biệt lớn xông tới trước mặt Phương Chính, hắn biết mọi chuyện đã an bài xong xuôi, liền không quay đầu lại nữa mà bỏ chạy. Phương Chính sờ sờ đầu trọc, vẻ mặt khổ sở. Thở hổn hển! Một luồng hơi nóng phả lên mặt Phương Chính, Phương Chính vừa nghiêng đầu, liền thấy đại Hắc Hùng đứng ngay bên cạnh, vẻ mặt trào phúng nhìn Phương Chính, sau đó hơi ngửa đầu, nói: "Tên trọc ngốc nghếch, ngươi bị bỏ rơi rồi. Cả bạn bè còn vứt bỏ cái loại hỗn đản, lẽ ra phải trở thành món ăn trong bụng ta! Đi đi, vào bụng đi!" Nói xong, đại Hắc Hùng nhanh chân chạy đi, lần này chạy còn nhanh hơn lúc trước. Phương Chính thấy vậy, liền mau chóng đứng dậy, mặc dù Con Dấu rất không ra gì, nhưng cứ để nó cho chó gấu ăn như vậy, hắn luôn cảm thấy quá tiện cho nó! Thế là Phương Chính vội đuổi theo. "Ngươi lại làm gì?" Hắc Hùng cảnh giác nhìn Phương Chính. Phương Chính nói: "Ngươi cái tên ngốc này, kích động cái gì chứ? Ở xã hội loài người, giết người là phạm pháp đấy. Nếu ngươi giết hắn, lát nữa sẽ có người đến tìm ngươi, súng đạn loạn xạ, ngươi sẽ thành món thịt đấy." Phương Chính không hề nói dối, thú dữ đã từng ăn thịt người thì sẽ không tha. Bởi vì, dã thú đã ăn thịt người, sẽ theo bản năng tính loài người vào thực đơn, sau này gặp người sẽ còn ăn. Đồng thời càng ăn càng nhiều, càng ngày càng hung bạo... Uy hiếp tiềm ẩn còn lớn hơn xa những dã thú chưa ăn thịt người. Trừ khi là loài có nguy cơ tuyệt chủng mới được làm càn một chút, nhưng con Hắc Hùng này rõ ràng không nằm trong phạm vi bảo tồn quốc gia. "Cái gì là súng? Ta sức lớn, chạy nhanh, mấy cái tên hai cẳng không biết trèo cây như lũ khỉ ngu ngốc, ta một bàn tay đập chết mấy đứa!" Hắc Hùng ngạo nghễ nói. Khóe miệng Phương Chính giật một cái: "Ha ha... Ngươi chắc chứ?" "Tên trọc nhà ngươi không tính!" Hắc Hùng lập tức kêu lên. Nói đến đây, Hắc Hùng theo bản năng nhớ tới quá trình gặp gỡ tên ngốc kia trước đây, lập tức mặt mày tràn đầy cay đắng nước mắt a! Hắc Hùng cũng không phải là người lương thiện gì, tuy Phương Chính nó nghe hiểu, nhưng thức ăn đến miệng nào có lý gì mà không ăn chứ? Lần trước ở bờ sông thấy Phương Chính, nó liền lập tức xông lên, sau đó không nói hai lời liền đè Phương Chính xuống đất, xé quần áo! Sợ đến Phương Chính cuống cuồng kêu lên: "Ta là nam! Nam! Ai ui, ngươi không biết nam nữ là gì à? Công! Ta là công! Đừng kích động!" Hắc Hùng ban đầu nghe thấy là nam, nó quan tâm gì đến ngươi là nam? Hay là công? Nó chỉ muốn phá tan cái đầu trọc trước mắt, ăn thịt! Bất quá điều nó hiếu kỳ chính là, cái tên khỉ không có lông này sao da lại cứng thế nhỉ? Nó xé bằng tay gấu mãi mà không ra! Không tin tà Hắc Hùng giơ bàn tay gấu lên, vỗ xuống cái đầu trọc trước mắt, đầu lưỡi duỗi ra, nó phảng phất đã thấy cảnh tượng óc vỡ toác, có thể mở tiệc rồi! Nhưng mà... Bành! Ngao ô! Hắc Hùng ngồi bệt xuống đất, quơ móng vuốt, đau! Đây là đầu ư? Đây là đá chứ? Phương Chính cũng ngồi dậy, xoa đầu nói: "Bảo ngươi dừng tay mà không nghe, kiểu tóc của ta bị ngươi làm cho rối hết rồi." Hắc Hùng trợn trắng mắt, kiểu tóc á? Ngươi có lông đâu?" Hắc Hùng này, ngươi..." Phương Chính vừa định nói gì đó. Hắc Hùng không nói hai lời, lại đè Phương Chính xuống đất, móng vuốt lớn bốp bốp đập lên ngực, lên cổ Phương Chính, đánh bành bạch bành bạch vang trời! Sao cái tên gầy yếu, bé tí hin trước mặt này, lại cứ như làm bằng sắt vậy, đánh thế nào cũng không chết, đánh thế nào cũng không hư! Thậm chí đến một chút máu cũng không thấy! Hắc Hùng nổi giận, đây quả thực là vũ nhục trắng trợn lão đại rừng rậm là nó! Phẫn nộ! Vô cùng phẫn nộ! Hắc Hùng đứng thẳng người lên, tức giận gầm lên một tiếng, hùng hổ lao xuống! Kết quả tên ngốc trên đất xoay người một cái, cho hắn cái lưng, còn không quên bồi thêm một câu: "Lưng cũng đập luôn đi, thật thoải mái." Thực ra Phương Chính cũng rất tò mò, thân thể hắn tuy khỏe hơn người bình thường, nhưng so với Hắc Hùng, tuyệt đối là có chút chênh lệch. Nhất là độ cứng cáp thân thể, dù có tăng y xanh nhạt bảo hộ, nhưng tăng y xanh nhạt cũng không giảm được cảm giác đau. Nếu không lúc trước hắn nhảy núi, cũng đã không phải đau mông gần chết mấy ngày như vậy rồi. Theo lý thuyết, Hắc Hùng đánh loạn như vậy, chắc chắn đau muốn chết mới đúng. Nhưng mà hiện tại, hắn hoàn toàn không có cảm giác đau, ngược lại... Cứ như đang được massage toàn thân ấy, thật thoải mái! Phương Chính càng nghĩ, cách giải thích duy nhất là, tiếng chuông Tề Minh vang lên, Phật khí nhập thể, khiến nhục thân hắn đã phát sinh biến hóa kinh người, ít nhất về khả năng chống chịu đòn đánh thì thật quá kinh khủng! Hắc Hùng thấy tên ngốc trước mắt dám khiêu khích mình như vậy, lửa giận bừng bừng, gào thét không ngừng, dồn hết khí lực toàn thân, một móng vuốt vỗ xuống! "Ngao..." Phương Chính rốt cục kêu lên thành tiếng dưới đòn tấn công mạnh này. Hắc Hùng còn chưa kịp đắc ý một chút, liền phát hiện có gì đó không ổn, tiếng kêu này nghe có hơi... Nằm bò xuống đất, nhìn khuôn mặt Phương Chính, hai người bốn mắt nhìn nhau, Hắc Hùng lập tức nổi điên! Tên ngốc này lại đang tỏ vẻ sảng khoái! Mồm há rộng định cắn một phát vào đầu trọc, nó không tin cái răng sắc như dao cạo của mình mà cắn không thủng được cái trứng vịt này! Cạch! "Ô..." Hắc Hùng ôm miệng, chỉ cảm thấy răng đau nhức dữ dội, nhìn Phương Chính như thể đang nhìn quái vật. Phương Chính quay đầu nhìn Hắc Hùng, nhếch mép cười nói: "Đừng dừng, tiếp tục đi, đánh sướng cả người." Hắc Hùng nhìn khuôn mặt đáng ghét của Phương Chính, một cái lưỡi dài thượt lè ra, gai ngược dựng lên! Đây chính là tuyệt chiêu sát thủ của nó, bình thường với lũ sói chẳng hạn, một đường lưỡi liếm qua, da thịt liền không còn! Nhưng mà, đầu lưỡi của nó khi chạm vào da mặt đối phương lại vang lên một tiếng ken két chói tai, hòa thượng này vẫn không hề hấn gì... Hắc Hùng đã gần tuyệt vọng, bất quá sau một khắc... "Ọe!" Phương Chính chỉ cảm thấy một trận nước bọt bắn đầy mặt, kèm theo mùi thịt thối hoắc, cơn buồn nôn kéo đến, suýt chút nữa là nôn tại chỗ. "Ngươi con gấu to xác này, đánh không lại thì chuyển sang chơi trò gây buồn nôn à?" Phương Chính khổ sở nói. Hắc Hùng thấy liếm hữu hiệu, thì mặc kệ buồn nôn hay không, tóm lại, cuối cùng cũng đã để cho tên ngốc thấy được oai phong của Hùng đại gia, thế là lưỡi thè ra, lại liếm tới. "Còn tới à? Ta mà không ra oai thì ngươi xem Phật gia là mèo con đấy hả?" Phương Chính nhướng mày, một phát tóm được lưỡi của Hắc Hùng, dùng sức kéo mạnh ra ngoài! Lực của Phương Chính có lẽ không bằng Hắc Hùng, nhưng mà nếu dồn toàn lực, kéo lưỡi Hắc Hùng vẫn không thành vấn đề. Đương nhiên, Phương Chính cũng không có tàn nhẫn như thế, nhưng vẫn là... "Ngao ngao..." Hắc Hùng chỉ cảm thấy lưỡi mình sắp bị kéo đứt, đau đến nước mắt ào ào chảy ra, lại còn bị kéo lưỡi ra ngoài, miệng không ngậm được, kêu cũng không xong, phát ra từng tiếng kêu cổ quái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận