Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1071: Mặt trời mọc mặt trời lặn không thể đều chiếm được

Chương 1071: Mặt trời mọc, mặt trời lặn không thể có cả hai
Đã bản thân mình không dùng đến, lại là cùng bộ với lư hương phúc vận, Phương Chính cũng không có gì để nói, lập tức nhận lấy bảy Bảo Liên hoa đăng.
Sau một khắc, trong tay có thêm một chiếc đèn hoa sen màu đỏ sống động như thật, ngọn đèn cũng không giống ngọn lửa phàm mà là màu đỏ tươi, nhưng màu sắc này lại không hề lộ vẻ diễm lệ, quỷ dị, mà ngược lại mang nhiều hơn mấy phần trang nghiêm đặc biệt, khiến người ta vừa nhìn đã sinh lòng kính ý.
Phương Chính gọi Hầu Tử tới, để Hầu Tử mang đèn ra ngoài, thay thế ngọn đèn lửa phàm, cung cấp tiện nghi cho mọi người thắp hương.
Một ngày cứ thế bình tĩnh trôi qua, khi màn đêm buông xuống, những khách hành hương cũng lần lượt tản đi, Nhất Chỉ Tự lại trở về với sự yên tĩnh. Đóng cửa lớn của chùa, Phương Chính đứng dưới gốc cây bồ đề ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, lẩm bẩm một câu: "A Di Đà Phật."
Sau đó, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười nhẹ, phảng phất như đang nói gì đó với Nhất Chỉ thiền sư ở trên tinh không, lại như không nói gì.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai trời còn chưa sáng, đã có rất đông du khách lên núi.
Phương Chính vừa mở cửa, liền thấy vô số ánh mắt từ đối diện ao Thiên Long nhìn về phía hắn.
"Mau nhìn! Phương Chính trụ trì ra rồi!" Không biết ai hô một tiếng, đám người nhao nhao nhìn lại, đồng thời điện thoại tách tách chụp ảnh.
Chỉ thấy dưới ánh trăng nhàn nhạt, mái ngói trắng, tường đỏ, từ cửa chính bước ra một vị tăng nhân mặc áo cà sa trắng, khuôn mặt tuấn lãng của tăng nhân mang theo sự ôn hòa vô tận, như ánh nắng trong ngày đông giá rét, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy ấm áp trong lòng.
Phía sau là cây bồ đề cao lớn xanh trắng xen lẫn, phía trước là ao Thiên Long, mặt trời còn chưa mọc, trên ao Thiên Long vẫn chưa có hơi nước, một màu xanh biếc, phản chiếu hoàn hảo những vì sao trên bầu trời, vị hòa thượng và ngôi chùa phảng phất như đang hòa mình vào vũ trụ vô tận, khiến mọi người không khỏi trầm trồ tán thưởng!
Khi hòa thượng chưa xuất hiện, Nhất Chỉ Tự đã làm mọi người kinh ngạc, bây giờ có thêm vị hòa thượng này, giống như vẽ rồng điểm mắt, cả bức họa đều sống lại!
Nhìn hòa thượng, nhìn ngôi chùa, đám người có chút hoảng hốt, trong chớp mắt bọn họ cũng đang đứng trong không gian sâu thẳm, ngắm nhìn ngôi chùa cổ giữa tinh không. . . Cảm giác rung động đó khiến tất cả mọi người đều phải thốt lên: Chuyến đi này thật đáng!
Sau đó Phương Chính bước ra, từng bước một giẫm trên mặt đá nhô lên từ mặt nước, leo lên lầu canh, cùng Hầu Tử đồng thời đánh chuông, đánh trống. . .
Ngay khi tiếng chuông đầu tiên vang lên, trời đã sáng!
Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống mặt đất, sương mù trắng bốc lên, hóa thành làn sương vàng trong ánh nắng! Sương mù không bay cao mà lơ lửng thấp thoáng xung quanh chùa, cả ngôi chùa phảng phất như đang trôi trên biển mây, bay lượn trên bầu trời.
"Ngôi chùa cổ giữa tinh không, khung cảnh như cõi trời, nơi này thật sự là nơi tiên ở!"
"Đẹp quá đi. . ."
Đang lúc mọi người cảm thán, đột nhiên có người hỏi: "Phương Chính trụ trì đâu?"
Mọi người vội vàng nhìn lên lầu canh, chỉ thấy gác chuông, trên lầu canh đều trống trơn, hòa thượng và Hầu Tử vừa nãy còn đánh chuông, đánh trống không biết đã rời đi lúc nào! Nhìn lại cánh cửa lớn màu đỏ tươi, cánh cửa khẽ rung lên, rõ ràng là vừa mới đóng lại.
"Mải ngắm cảnh đẹp mà không chú ý, Phương Chính trụ trì rời đi lúc nào cũng không hay, đáng tiếc quá. Ta còn muốn nhìn gần Phật sống nữa chứ, kết quả bỏ lỡ rồi. . ."
"Ta nghe nói, Phương Chính trụ trì bình thường không ra đâu, chỉ có thời gian sớm tối đánh chuông mới hiện thân, bỏ lỡ buổi sáng thì chỉ còn cách đợi buổi tối thôi."
"Vậy thì chờ vậy, đã đến đây rồi, sao có thể không nhìn thấy Phật sống mà đã đi?"
"Đúng đúng đúng. . . Cùng nhau chờ!"
Thế là người trên Nhất Chỉ sơn ngày càng đông, cuối cùng, dân làng Nhất Chỉ thôn không thể không sắp xếp người, đưa một số người đã lên núi từ trước xuống núi. Mấy người này tuy không cam lòng nhưng hiểu đạo lý mà dân làng Nhất Chỉ thôn nói nên chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Trên mạng cũng xuất hiện thêm một câu nói như thế này: "Mặt trời mọc, mặt trời lặn, không thể có cả hai, bạn chọn cái nào?"
Mấy ngày sau, Nhất Chỉ Tự ngoài việc hương khói ngày càng thịnh vượng, luồng khói xanh như thanh long kia càng ngày càng đậm thêm ra thì cũng xem như bình yên.
Chỉ có một số người thì không hề bình tĩnh chút nào.
"Dư lão, đây là toàn bộ tư liệu liên quan đến Nhất Chỉ sơn, Nhất Chỉ Tự và Phương Chính." Người đàn ông trung niên đưa xấp tài liệu dày cộp trước mặt Dư lão.
Dư lão buông tờ tư liệu cuối cùng trên tay xuống, khẽ gật đầu nói: "Xem xong những tài liệu này, ta lại càng tò mò về tiểu hòa thượng này hơn. Nhìn những gì hắn làm trong một năm nay, không hề giống một vị cao tăng chân chính. Vậy mà lại làm những việc thiện mà các cao tăng khác không làm được, đây quả thật là một vị hòa thượng mang tấm lòng thiện lương, rạng rỡ như ánh nắng."
Người đàn ông trung niên cũng gật đầu theo nói: "Đúng vậy, tôi đã đi khắp các thôn quanh Nhất Chỉ sơn, ai cũng khen ngợi Phương Chính hết lời. Ngay cả huyện trưởng và bí thư huyện ủy Tùng Vũ cũng không ngớt lời khen ngợi, mặc dù hai người này đã không ít lần bị Phương Chính từ chối gặp mặt. . ." Nói đến đây, người đàn ông trung niên cười.
Dư lão hiển nhiên biết rõ chuyện này, khẽ mỉm cười nói: "Đổi lại là ta, lúc đó ta cũng sẽ không gặp bọn họ. Hơn nữa, có quy định nào nói rằng, ngươi là quan lớn thì người dân phải gặp ngươi sao?"
Người đàn ông trung niên gật đầu theo.
Dư lão nói: "Tư liệu về mấy đệ tử của Phương Chính, sao chỉ có hiện tại mà không có quá khứ? Mấy con yêu quái kia thì không nói, còn đứa trẻ kia ít ra cũng phải có lai lịch chứ? Không lẽ lại chui từ trong cục đá ra à?"
Người đàn ông trung niên nghe vậy, cười khổ nói: "Dư lão, tôi đã tra đứa trẻ này lâu nhất, nhưng trước khi nó xuất hiện ở Nhất Chỉ Tự, hoàn toàn không có bất kỳ thông tin gì! Đứa trẻ này sức lực rất lớn, có thể nâng những thùng lớn mà người lớn rất khó nâng một cách dễ dàng. Nó có đôi mắt sáng, lông mày lá liễu, làn da trắng trẻo mịn màng, giữa mùa đông giá rét lại hay mặc những chiếc yếm đỏ hoặc một lớp áo cà sa mỏng chạy lung tung. . . Có người nói. . ."
"Nói gì?" Dư lão hỏi.
Người đàn ông trung niên nhỏ giọng nói: "Có người nói, Phương Chính từng bảo, nó là con gái của Ngưu Ma Vương và La Sát Nữ ở tiên giới, là thiện tài đồng tử bên cạnh Quan Âm Bồ Tát, Hồng Hài Nhi! Nhưng lời này nghe quá hoang đường. . ."
"Cho nên, ngươi đã không ghi vào trong tài liệu?" Dư lão hỏi.
Người đàn ông trung niên gật đầu.
Dư lão cười nói: "Hòa thượng có thể độn thổ còn xuất hiện, yêu quái khắp núi chạy sẽ nói chuyện cũng xuất hiện, thêm một Hồng Hài Nhi thì có gì lạ?"
Người đàn ông trung niên nghe vậy, cười khổ một tiếng, không nói gì. Đạo lý đương nhiên là anh ta hiểu, nhưng một số việc, bị lãnh đạo đoán ra và tự mình viết ra kết quả hoàn toàn khác nhau. . .
Dư lão nói: "Được rồi, tình hình Nhất Chỉ Tự ta đã biết, tìm thời gian, ta cũng sẽ đến đó một chuyến, xem thử, xem thử vị hòa thượng thần kỳ này."
"Ờ, Dư lão, chúng ta không quản sao?" Người đàn ông trung niên hỏi.
Dư lão cười ha ha hỏi ngược lại: "Ngươi quản cái gì? Người ta phạm pháp hay là tạo phản?"
Người đàn ông trung niên im lặng, đúng vậy, bọn họ thật sự không có lý do gì để quản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận