Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 588: Trên trời rơi xuống sư đệ

"A Di Đà Phật..." Phương Chính ý vị thâm trường hướng về phía nơi xa hành lễ, niệm kinh, sau đó thừa dịp Giải Tuệ hôn mê, Giải Vũ chăm sóc Giải Tuệ, không ai chú ý đến hắn, lặng lẽ rời đi. Về phần tiền? Phương Chính sẽ cho tiền thật sao? Mơ thôi! Chuyện này đương nhiên cũng không cần trả lại...Chuyện này đương nhiên vẫn chưa xong, Phương Chính cũng không có ý định cho qua, mấy kẻ cặn bã xã hội, nếu không trừ khử, sau này không biết còn có bao nhiêu người muốn bị chúng hại!Xe cảnh sát chạy quá nhanh, Phương Chính đuổi không kịp, bất quá hắn cũng không có ý định truy đuổi, tìm một chỗ vắng người ngồi xuống, an tĩnh chờ đợi. Thuyền vẫn còn ở đó, thủ hạ của Bạch Văn Thủy cũng ở đó, hắn không tin Bạch Văn Thủy không trở lại, cho dù Bạch Văn Thủy không trở lại, những thủ hạ này cũng phải đi tìm hắn chứ? Phương Chính liền ở đó ôm cây đợi thỏ!
"Thỏ? À, tên Tịnh Khoan này đi đâu rồi?" Phương Chính đột nhiên nhớ tới có vẻ như con sóc đi đưa tin rồi, liền không có trở về nữa!
Cùng lúc đó, ở một nơi không tính là xa Phương Chính.
"Vây lại, đừng để con sóc này chạy!" Một đám trẻ con từ bốn phương tám hướng vây lấy con sóc.
Lưỡng Giang thị mặc dù có Trường Giang, nhưng nơi này dù sao cũng là khu đô thị, trẻ con trong khu đô thị căn bản chưa từng thấy con sóc, đột nhiên nhìn thấy một con, đứa nào đứa nấy hiếu kỳ xông tới.
Con sóc gặp cảnh này bĩu môi, quay người vèo một cái lên cây, mấy lần liền vọt xa, để lại phía dưới một đám trẻ con nghịch ngợm than thở.
Vừa rồi con sóc đưa tin xong, bị mấy tên nhóc này vây quanh, con vật nhỏ này cũng nổi tính chơi đùa, cố ý không chạy, dẫn theo một đám trẻ con chạy tán loạn bốn phía, chính nó cũng rất vui vẻ. Bây giờ đang đắc ý thì chợt phát hiện ra một vấn đề đau khổ, bị lạc đường!
"Chỗ này là đâu vậy?" Con sóc bò lên một cái cây, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, tựa hồ đều không khác mấy, nhìn thấy Giang Thủy ở xa xa, linh cơ chợt động, đi đến bờ sông chắc là sẽ không xa. Thế là con vật nhỏ này lại bắt đầu chạy về hướng bờ sông, kết quả chạy đến nơi, cảnh vật bốn phía vẫn cứ lạ lẫm. Tùy tiện chọn một hướng, chạy về phía trước, càng chạy càng lạ, quay lại, vẫn cứ thế!
Con sóc hết sức khẳng định, nó bị lạc đường thật rồi!
"Cái thành phố rách nát gì thế này! Sao chỗ nào cũng giống nhau vậy!" Con sóc sốt ruột muốn khóc, nhưng lại không biết phải làm gì.
Chắc lần này tiêu đời rồi, bỗng nhiên trên đầu có một tấm lưới rơi xuống, con sóc đến lúc phản ứng thì đã muộn rồi, lập tức bị lưới bao lại!
"Ha ha, không ngờ không bắt được cá, vớt được một tên chết trôi, lại bắt được một con sóc! Con vật nhỏ này, cũng đủ mập đấy, về có thể hầm một nồi." Một tràng cười truyền đến.
Con sóc cố gắng xé rách lấy lưới đánh cá, sức của nó không nhỏ, nhưng lưới đánh cá lại vô cùng chắc chắn. Cái lưới này, lúc đầu không phải dùng để đánh cá, còn dùng để vớt người, cho nên lưới dây thừng lại càng chắc. Con sóc căn bản là không làm gì được, mắt thấy hai người đi đến.
Con sóc nghĩ hô cứu mạng, nhưng chợt nhớ tới lời Phương Chính đã dặn, không phải vạn bất đắc dĩ thì không được nói chuyện, nếu bị người nghe được, Nhất Chỉ Tự sẽ gặp phiền phức lớn. Thế là con sóc lại nuốt lời đến khóe miệng vào, chi chi kêu lên.
"Hắc! Con vật nhỏ này cũng hung dữ đấy chứ." Đại Quang cười một tiếng liền tóm lấy cả lưới đánh cá lẫn con sóc.
"Cẩn thận chút, đồ chơi này răng lợi tốt." Một người khác nhắc nhở Đại Quang.
Đại Quang cười khẩy một tiếng: "Răng lợi tốt? Đánh chết, ta xem hắn cắn kiểu gì?" Đại Quang vừa nói xong, liền nhặt lên một hòn đá, muốn nện xuống! Bị dọa con sóc che mắt, run rẩy, nhưng từ đầu đến cuối nó không lên tiếng, đơn thuần là vì nó nghĩ không ai ở đây biết nó, nó có nói chuyện thì cũng chẳng ai biết nó từ đâu đến. Nó chỉ là không muốn làm phiền Phương Chính...
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn từ đỉnh đầu truyền đến: "Ngươi dám!"
"Ai?" Đại Quang ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bàn chân từ trên trời giáng xuống!
A!
Đại Quang bị một cước giẫm vào mặt, ngửa mặt ngã xuống đất! Máu mũi phun ra thật xa...
Con sóc nghe thấy tiếng nói quen thuộc, đột nhiên mở đôi tay nhỏ ra, vừa hay thấy một thân ảnh uy phong lẫm liệt xuất hiện trước mắt, đồng tử đỏ au, yếm đỏ theo gió rung động, cởi trần tấm lưng, trông cao lớn như vậy! Con sóc kích động kêu lên: "Sư đệ, ngươi là hài tử cao lớn nhất mà ta từng gặp!"
Lời vừa thốt ra, con sóc liền hối hận, nhịn nửa ngày không nói, vừa kích động lại thốt ra, tiêu rồi!
Hồng hài nhi trực tiếp tặng cho sư huynh ngốc nghếch này một cái lườm, sau đó nghiêm giọng nói: "Lần sau bỏ hai chữ hài tử đi."
"Sư đệ, bọn họ nghe thấy ta nói chuyện." Con sóc chỉ vào một người đang nằm trên mặt đất, người còn lại cũng vừa nghe thấy sóc nói chuyện nên sợ choáng váng cả người.
Hồng hài nhi nhếch miệng cười với hai người: "Sư huynh khôi phục thần thông rồi, chuyện nhỏ này thì có là gì? Giết đi là xong!"
"Sư phụ không cho giết người! Bất quá bọn chúng là người xấu! Ta thấy chúng..." Con sóc lập tức kể lại chuyện mình thấy, mặc dù con sóc không thấy quá nhiều, nhưng cái gì cũng có chút đầu óc, đều biết chắc trong này có ẩn tình! Mấy người này không phải là đồ tốt!
Hồng hài nhi nghe xong, lông mày nhướn lên: "Vậy thì khó rồi, giết đi, sư phụ không cho. Không giết đi, loại họa này giữ lại làm gì?"
"Con sóc vậy mà lại biết nói chuyện?" Người nãy giờ đờ người ra giờ mới hoàn hồn, kinh ngạc kêu lên.
Đại Quang cũng không dám tin nhìn Hồng hài nhi cùng con sóc, kêu lên: "Các ngươi là cái thứ gì?"
"Đồ vật?" Hồng hài nhi nhe miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng noãn, sau một khắc hắn biến mất!
"Người đâu?" Đại Quang hỏi.
Sau một khắc trước mặt hắn xuất hiện một nắm đấm, bịch một tiếng, đầu Đại Quang bị đánh ngửa ra sau, trực tiếp ấn trên mặt đất, theo bản năng đưa tay ra đỡ Hồng hài nhi, kết quả bị Hồng hài nhi bắt lấy, một phát đặt vào lồng ngực, vỗ nhẹ, Đại Quang hoảng sợ phát hiện tay của hắn không động được! Hồng hài nhi thấy thế cười hắc hắc, vẫy tay với người còn lại đang chạy xa, người kia kinh hoảng hét lên, đằng không mà lên, bay ngược lại, sau đó trùng điệp đập vào người Đại Quang. Hai người kinh hoàng nhìn Hồng hài nhi, cảnh trước mắt, căn bản không phải người có thể làm được! Đứa bé này rốt cuộc là cái thứ gì? Hai người thật sợ!
Hồng hài nhi lại phảng phất phát hiện món đồ chơi mới, cười đểu với hai người, rồi xông vào, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc răng rắc loảng xoảng do đấm đá cơ thể vang lên, đồng thời kèm theo tiếng quần áo rách toạc, quần áo mảnh vụn bay loạn...
Con sóc một mực đứng bên cạnh nhìn, nhìn đến cuối liền che mắt quay mặt đi, vừa niệm: "A Di Đà Phật, chịu hết nổi, thật là buồn nôn..."
Không bao lâu sau, Hồng hài nhi vỗ vỗ tay, một tay ôm lấy con sóc, thả trên vai, hừ hừ nói: "Dám bắt nạt sư huynh ta? Thật sự là chán sống rồi! Đi thôi sư huynh, đi tìm sư phụ!
"Sư đệ, ngươi thật tuyệt!"
"Nhất định rồi! Đúng rồi, sư phụ đâu?"
"Lạc mất rồi..."
"Áy... Về sau ngươi vẫn là đừng xuống núi. Có suất xuống núi thì cho ta là được...
"Sư đệ..."
"Hửm?"
"Ta đột nhiên thích xuống núi rồi."
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận