Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1149: Chết không có chỗ chôn

"Ổn định, tranh thủ thời gian đi quan hệ xã hội, đưa tiền cho những giới truyền thông kia, để bọn chúng ngậm miệng lại!" Vợ Lạc Hạo vội vàng nói.
"Không kịp nữa rồi, đã hoàn toàn bị truyền ra ngoài, bây giờ cả nước đều đang tẩy chay thực phẩm của chúng ta! Mấy đại siêu thị lớn đều gọi điện thoại tới, tất cả hàng hóa đều bị gỡ bỏ hết!"
"Lục tổng, Trần tổng gọi điện thoại đến, nói đơn đặt hàng hủy bỏ, bọn họ không dám nhận hàng tinh ngày phân tử nữa, sợ bị người ta đánh gãy xương sống."
"Lục tổng, lão Lý cùng toàn bộ đội của hắn đều xin nghỉ hết rồi."
"Lục tổng, cảm ơn anh đã chiếu cố tôi nhiều năm qua, nhưng mà, tôi không thể chịu đựng được việc mình làm việc cho một kẻ buôn bán tinh ngày phân tử. Vợ tôi nói, nếu tôi không nghỉ việc thì sẽ ly hôn... Xin lỗi, tạm biệt... Đừng gặp lại nữa."
"Dododo..."
"Khốn nạn, khốn nạn!" Lạc Hạo cố gắng gầm lên, nhưng lại có vẻ bất lực.
Lúc này, chỉ nghe thấy vợ hắn nói nhỏ: "Không sao, không sao, đây là mấy bản hiệp nghị, anh ký đi. Đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng..."
Lạc Hạo không nhìn rõ, nhưng việc ký tên thì không thành vấn đề, vì tin tưởng, hoặc có thể nói, vợ hắn là người duy nhất bên cạnh mà hắn còn tin tưởng. Thế là Lạc Hạo nói: "Không nói gì, giữ lại công ty."
Nói xong, Lạc Hạo ký tên.
Ký liên tiếp mười cái xong, Lạc Hạo nói: "Bọn họ sẽ hối hận khi ta vượt qua được giai đoạn khó khăn này..."
"Vượt qua được giai đoạn khó khăn này?" Lời Lạc Hạo còn chưa dứt, liền nghe vợ hắn mang theo vài phần mỉa mai nói: "Anh nghĩ anh còn có thể vượt qua được sao? Có người không làm mà lại muốn làm chó, ai sẽ đi mua một thứ đồ do chó làm ra chứ? Hành vi của anh, nếu đặt ở những năm về trước thì chính là Hán gian, bán nước! Dù hành vi hiện tại của anh, bởi vì luật pháp chưa hoàn thiện, đất nước không có cách nào trừng phạt anh. Nhưng mà, anh đã bị bại lộ rồi, từ hôm nay trở đi, Trung Quốc không còn nơi nào để anh sống yên ổn nữa!"
Nghe những lời này, Lạc Hạo sững sờ, giọng nói này quá xa lạ, quá lạnh lùng, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy. Vì vợ hắn khi nói chuyện với hắn, luôn dùng giọng ấm áp thì thầm, chưa từng dám lớn tiếng nói chuyện với hắn.
Lạc Hạo nói: "Cô điên rồi à? Cô biết cô đang nói chuyện với ai không hả?"
"Đương nhiên tôi biết tôi đang nói chuyện với ai rồi, không phải là đang nói chuyện với một con súc sinh sao? Lạc Hạo, anh xong rồi, tập đoàn Bàn Tròn cũng xong rồi." Vợ Lạc Hạo nói.
Trong lòng Lạc Hạo bỗng nhiên có một dự cảm không lành, hỏi: "Vừa nãy cô bắt tôi ký là cái gì?"
Vợ Lạc Hạo nói: "Không có gì, chỉ là một bản hiệp nghị quyên góp thôi. Từ hôm nay trở đi, tất cả tài sản của tập đoàn Bàn Tròn đều sẽ bị bán lấy tiền, sau đó quyên cho các tổ chức từ thiện để làm công tác từ thiện. Cả đời anh sống trong nghiệp chướng, chết cũng không yên, tôi phải tích chút phúc báo cho con, không thể để chúng nó đi theo vết xe đổ của anh. Mặt khác, anh vừa mới ký tên còn có cả chứng cứ năm đó anh buôn bán thuốc giả, với cả việc năm năm trước anh đâm chết người rồi bắt người khác chịu tội thay nữa."
Lạc Hạo, càng nghe càng kinh hãi, run rẩy hỏi: "Cô...cô còn làm gì nữa?"
"Không có gì, tôi tìm được trong nhà anh cất giấu các loại quân phục nước R, cùng mấy bài văn chửi bới quốc gia, dân tộc. Hiện tại đã giao hết cho cảnh sát rồi, cái anh vừa ký có một bản là giấy nhận tội." Vợ Lạc Hạo nói đến đây thì hơi dừng lại.
Lạc Hạo nghe xong, đầu óc lập tức nổ tung, dùng hết sức lực gầm thét lên: "Cô muốn hãm hại tôi sao! Tôi đối xử với cô không tốt sao? Mẹ tôi còn tốt với cô hơn cả tôi, cô đối xử với tôi như thế hả? Cô có lương tâm với bà lão không hả?"
Nghe vậy, hai mắt vợ Lạc Hạo lập tức đẫm lệ, bịch một tiếng đập vào đầu giường, đứng dậy gào thét lên: "Anh còn biết mình có mẹ à? Bà ngoại anh chết như thế nào anh không biết hả? Bà ấy bị người nước R sống lột da, treo lên đầu thành để phơi thây cho chết đó! Anh cũng quên luôn rồi sao? Anh quên thì mẹ anh chưa quên! Cả đời này bà ấy hận nhất là người nước R! Mà anh thì sao? Anh vậy mà lại muốn đi làm chó cho người nước R! Anh vậy mà lại đi tẩy trắng cho lũ súc sinh nước R! Anh vậy mà muốn kiếm tiền của Trung Quốc rồi đi di dân sang nước R để nuôi bọn vương bát đản đó! Anh còn biết anh có mẹ không? Chuyện của anh bị bại lộ ra, bà lão tức giận nhập viện, và ngay vừa nãy đây, bà ấy đã qua đời rồi!"
Nghe thấy vậy, Lạc Hạo lập tức trợn tròn mắt, không dám tin nói: "Không thể nào, thân thể bà ấy tốt như thế... Huống hồ, tôi cũng chỉ là muốn cho cái nhà này có tương lai tốt hơn mà thôi. Nước chảy chỗ trũng, người thường đi chỗ cao, tôi có gì sai?"
"Đúng vậy, người thường thì đi chỗ cao, nhưng anh còn là người sao? Cũng vì chuyện của anh, con anh bị bạn đánh, trường học thì đề nghị chuyển trường, nếu không thì cũng chẳng ai có thể làm gì để bảo vệ chúng 24/24 giờ không bị đánh cả... Thôi được rồi, nói với anh những chuyện này thì có ý nghĩa gì? Mẹ anh mất rồi, tôi với anh cũng không còn quan hệ gì nữa, giấy ly hôn anh cũng ký rồi, các con anh cũng đều đã đồng ý để cho tôi, thời gian còn lại, tự anh mà sống đi! Coi xem 'thái quân' trong miệng anh có thể tới chăm sóc cho anh được không! Để anh sống tốt hơn nữa đó!" Nói xong, vợ Lạc Hạo đứng dậy, tiếng bước chân đi xa.
Lạc Hạo gọi hai tiếng, nhưng không hề có bất kỳ ai trả lời... Nằm trên giường, khí lực của hắn dường như tan biến hết trong chốc lát này.
Nghĩ đến việc cha mẹ đã mất, nghĩ đến những gì đã trải qua trong mộng trước đây, nghĩ đến những cố gắng của bản thân đều bị thiêu rụi thành tro, mất sạch tất cả...
Hắn bỗng nhiên cười thảm một tiếng nói: "Báo ứng... Báo ứng rồi..."
Sau đó, Lạc Hạo tắt thở... Máy cảm biến trên người hắn lập tức phát tín hiệu cảnh báo, sau khi bác sĩ chạy đến, đành bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Chết rồi, báo người nhà đến nhận xác đi."
"Vợ hắn hình như đã sắp xếp cho công ty mai táng rồi..." Một y tá nói nhỏ.
...Lạc Hạo cuối cùng đã chết, được công ty mai táng chôn tại một khu đất trong nghĩa trang mà hắn đã sớm mua chuộc để lấy lòng.
Nhưng không biết ai đã công bố tin này ra ngoài, ngày thứ hai phần mộ Lạc Hạo đã bị người đào lên, thi thể bị phơi ra, có vẻ như có chó hoang đến xem xét. Ông lão giữ nghĩa trang nói, không nghe thấy động tĩnh gì.
Cùng ngày, Lạc Hạo bị chôn trở lại, kết quả ngày thứ ba lại bị người đào lên, thi thể bị chặt làm năm xẻ bảy...
Nghĩa trang bất đắc dĩ, đành nghĩ cách liên hệ người nhà của Lạc Hạo, nhưng họ đã chuyển đi nơi khác. Kết quả là không thể liên lạc được với bất kỳ ai...
Đến đường cùng, nghĩa trang lại mang Lạc Hạo đi chôn, lần này nghĩa trang đã dùng xi măng bịt kín mộ của Lạc Hạo!
Kết quả là trong đêm hôm đó, ông lão giữ nghĩa trang rốt cuộc đã nghe được động tĩnh, một tiếng "oanh" vang trời! Ông lão sợ hãi không dám ra ngoài...
Ngày hôm sau ra ngoài, phát hiện mộ của Lạc Hạo bị nổ tung, thi thể một lần nữa phơi thây giữa hoang dã...
Cuối cùng nghĩa trang đã cân nhắc về vấn đề an toàn, đã ném thi thể của Lạc Hạo ra khỏi nghĩa trang, đồng thời thông báo rằng, họ không tiếp nhận hợp đồng này nữa, chỉ cần là con cháu Lạc Hạo thì có thể tới nhận mộ phần.
Nhưng mà, mãi mà chẳng có ai đến... Thi thể của Lạc Hạo cũng biến mất, mấy năm sau có người phát hiện một vài khúc xương người ở trong ổ chó hoang trong núi lớn... Còn về việc ai đã vứt ra ngoài núi cho chó hoang ăn thì đã không thể nào tra được nữa.
Cùng lúc đó, bên Nhất Chỉ chùa cũng đã xảy ra chuyện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận