Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 937: Phật đạo một lô hóa Thánh Điện

Chương 937: Phật đạo một lò hóa Thánh Điện
Đang lúc nói chuyện, bỗng nhiên có người kinh hãi nói: "Sương lên rồi!"
Phương Chính nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy chân núi đúng là có sương mù bốc lên, lớp sương này bốc lên nhưng lại không lên tới đỉnh núi, mà tụ lại dưới núi như biển mây!
"Ta Tào, vận may tốt như vậy, mặt trời mọc kết hợp với biển mây! Kiếm bộn rồi!" Có người mừng như điên kêu lên.
"Lão công cho em chụp ảnh!"
"Lão bà, đứng im, đổi tư thế khác!"...
Bốn phía một mảnh mắt trắng bay qua, mẹ nó, ngắm mặt trời mọc thôi cũng bị phát thức ăn cho cẩu...
Phương Chính lại càng không buồn nhìn bọn họ, theo mây trắng kéo đến càng nhiều, biển mây này cũng càng ngày càng đẹp, gió thổi qua, mây trắng cuồn cuộn, giống như một vùng đại dương mênh mông thật sự! Chân trời ánh bạc càng ngày càng sáng, đường chân trời cũng tựa như lửa, càng ngày càng đỏ, càng ngày càng sáng! Cuối cùng mặt trời nhô đầu ra, một màn đỏ ửng kia, giống như mỹ nhân say rượu vừa tỉnh giấc mộng. Thấy cảnh này, không ít người kinh hô không thôi, điện thoại giơ lên chân trời răng rắc răng rắc chụp.
Phương Chính cũng lấy điện thoại ra chụp theo, bất quá ảnh chụp mặt trời mọc bằng tay, do ống kính hạn chế, đại đa số người đều không chụp được cái gì. Mặt trời trong ảnh chỉ là một chấm nhỏ, một chút cũng không thấy được sự hùng vĩ và vẻ đẹp của mặt trời mọc. Phương Chính cũng như vậy, hết cách đành phải thử kéo gần ống kính lại một chút.
Kết quả, khi kéo ống kính lại gần một chút, Phương Chính lập tức mừng rỡ! Theo lý thuyết, rút ngắn ống kính hình ảnh sẽ mờ đi, nhưng điện thoại của Phương Chính sau khi rút ngắn ống kính lại vẫn rất rõ! Phương Chính lập tức mừng rỡ, tiếp tục phóng to! Tám lần, mười sáu lần, ba mươi hai lần vẫn cứ rõ ràng!
Phương Chính tặc lưỡi, thầm nghĩ: "Wow, cái điện thoại di động này có thể dùng như máy ảnh DSLR rồi, ha ha... Người khác thì vừa sắm máy ảnh DSLR đã hết sạch tiền, bần tăng thì tốt rồi, trực tiếp đỡ phải mua."
Phương Chính đắc ý tiếp tục rút ngắn, cuối cùng rút ngắn mặt trời đến trước mắt, nhìn mặt trời chậm rãi nhô lên trên màn hình, lúc này mới bỏ qua. Liếc nhìn điện thoại của mọi người xung quanh, từng cái chấm đỏ nhỏ xíu như không có, Phương Chính càng thêm đắc ý.
Mặt trời càng lên càng cao, đồng thời ánh sáng tỏa ra cũng càng ngày càng mạnh, ánh nắng màu đỏ lửa chiếu xuống biển mây đang cuộn trào, lập tức đốt cháy biển mây thành những đám mây đỏ rực như vàng, phủ thêm một lớp áo vàng đỏ lên cả ngọn Hành Sơn, trong sự lộng lẫy, tất cả mọi người theo bản năng ngậm miệng lại, bị cảnh đẹp trước mắt làm cho ngây người.
Ngay lúc này, mặt trời đột nhiên dùng sức nhảy lên, hoàn toàn nhô ra khỏi đường chân trời, quang minh tỏa sáng, ánh mặt trời chói mắt khiến mọi người không mở mắt ra được, lúc này mới kéo mọi người từ trong cơn khiếp sợ trở về, từng người đều lấy làm lạ, khen ngợi không thôi.
Phương Chính biết, mặt trời mọc đã kết thúc, nhảy xuống sau lưng Độc Lang, vỗ vỗ đầu Độc Lang, đối mặt với ánh mắt u oán của Độc Lang, Phương Chính nói: "Thôi được rồi, đừng giận, lần sau vi sư cõng ngươi, cho ngươi nhìn, có được không?"
"Một lời đã định!" Độc Lang lập tức dùng ánh mắt thể hiện thái độ.
Phương Chính gật đầu, Độc Lang lúc này mới vui vẻ ngoe nguẩy đuôi đuổi theo Phương Chính. Hoàn toàn quên mất chuyện lần sau ngắm mặt trời mọc? Chuyện đó chắc là khi nào đi. . . Hơn nữa tài lật lọng của hòa thượng này đúng là tỷ lệ thuận với cái mặt mo của hắn. . .
Xem xong mặt trời mọc, Phương Chính đi theo Nhất Diệu pháp sư leo lên đỉnh Chúc Dung. Trên đỉnh Chúc Dung có một ngôi đại điện, tên là Chúc Dung điện! Trước Chúc Dung điện là mấy hàng cầu thang thật dài, hai bên cầu thang là hai lò luyện sắt lớn, trong lò luyện lửa bốc lên, khói hương nghi ngút!
Phương Chính nhìn thấy, có không ít khách hành hương mang theo hương đi lên, đốt hương xong thì hướng Chúc Dung điện bái lạy, sau đó ném trực tiếp hương vào lò luyện.
Nhất Diệu pháp sư nói: "Chúc Dung điện bên trong cũng không tính là rộng, mà khách du lịch hàng năm tới đây lại đông như cá diếc sang sông. Nếu tất cả mọi người vào đại điện thắp hương thì đại điện sợ là không chứa hết được nhiều hương như vậy. Thứ hai, quá nhiều người, thắp hương cũng có nguy cơ gây cháy. Mà ở trên núi cao này nếu xảy ra hỏa hoạn thì rất khó dập tắt. Cho nên, hương cúng tại Chúc Dung điện đều đốt ở hai cái lò luyện này."
Phương Chính khẽ gật đầu, cảnh tượng này hắn đúng là lần đầu nhìn thấy, chỉ là tò mò mà thôi. Đồng thời cũng đang suy nghĩ, miếu thờ của nhà mình dường như cũng không lớn lắm, nếu như sau này hương hỏa cũng thịnh vượng như vậy thì nên làm như thế nào? Nghĩ đến đây, Phương Chính thật sự có chút lo lắng, chẳng lẽ, đến lúc đó để khách hành hương thắp hương bên ngoài chùa từ xa bái Phật sao?
Nếu thực sự làm như thế, hơn phân nửa hắn sẽ bị khách hành hương phun nước bọt chết đuối mất.
Đi lên theo bậc thang, cửa chính của Chúc Dung điện giống như một tòa pháo đài cổ bằng đá, trang nghiêm túc mục, khiến người ta sinh lòng tôn kính! Qua cửa chính, là một không gian nhỏ kiểu tứ hợp viện, trên bức tường bên tay trái khắc rất nhiều chữ, phía trên ghi chép về sự tồn tại của Chúc Dung điện, cũng như lịch sử phát triển và quá trình hòa hợp của Phật đạo tại Hành Sơn.
Phương Chính vừa xem, Nhất Diệu pháp sư vừa nói: "Chúc Dung điện này rất có lịch sử, đây là kiến trúc đã có từ trước thời Tùy, theo sách «Nam nhạc tiểu lục» của Đường Lý Trùng ghi chép lại thì nó là miếu của vị thần Hoắc vương, sau này miếu được dời xuống dưới núi, chính là tiền thân của Nam Nhạc đại miếu hiện tại. Mà nơi đây, lúc đó được gọi là Lão Thánh Đế điện, hay còn gọi là Thước trời am, là một tòa cung điện được xây trên một khối đá lớn trên đỉnh Chúc Dung. Vì chỗ cao lạnh lẽo, mưa gió sương tuyết xâm nhập nên miếu chùa nhiều lần hư hỏng, sau đó cũng bị bỏ hoang. Đến năm Vạn Lịch thứ hai đời Minh, tuần án Hồ Quảng án sát sứ Lý Thức lại cho xây dựng Khai Nguyên tự ở đây. Nghe nói trước khi leo núi, ông ta gặp mưa vào đêm trước đó. Sáng sớm muốn ngắm mặt trời mọc, bỗng nhiên mây tan ra. Tự nhận là đây là ý trời, tức khắc lấy điển tích Hàn Dũ mở mây, bởi vậy xuất tiền của huyện Hành Sơn xây dựng miếu trên đỉnh, làm kỷ niệm, ngôi miếu này được đặt tên là: “Mở mây”, nhưng sau đó lại bị bỏ hoang.
Đến năm Càn Long thứ 16 đời Thanh, chính phủ Thanh phụng chỉ trùng kiến trên nền đất cũ, bởi vì đã có kinh nghiệm nhiều lần bị hư hại từ trước nên lần này, chính phủ Thanh đã trực tiếp dùng tường đá ngói sắt để xây Chúc Dung điện, vừa để tế tự Chúc Dung quân, đồng thời cũng chính thức đặt tên là "Chúc Dung điện". Ngươi xem, trên nóc điện được bao phủ bởi ngói sắt đặc chế dài hơn 2 thước, rộng 1 thước, nặng hơn 30 cân. Phần lớn được đúc từ thời nhà Thanh, còn có vài chục viên được bảo lưu lại từ thời Tống. Lợp ngói sắt để cung điện "Gió mạnh không lay, băng tuyết không đóng băng nứt vỡ".
Đáng tiếc, cho dù là tường đá ngói sắt, sau thời gian dài thiếu tu sửa cũng không thể chống đỡ được sự xuống cấp. Chúc Dung điện mà hiện tại ngươi nhìn thấy là do các thí chủ đời sau quyên góp tiền của để xây dựng. Sử dụng rất nhiều vật liệu cũ, giữ được vẻ cổ kính.
Năm đó, Chúc Dung điện này cũng là do Thượng Phong tự chúng ta quản lý, tiền hương hỏa ở đây cũng là một trong những nguồn kinh tế của Thượng Phong tự.” Nói đến đây, Nhất Diệu có chút thổn thức.
Phương Chính hỏi: “Ồ? Nghe ý của pháp sư thì hiện tại đã không phải do các ông quản lý nữa à? Vậy ai trông coi?"
"Sau một trận hỏa hoạn lớn, Thượng Phong tự đã gặp nạn. Cũng giống như bần tăng đã nói với ngươi, phía trước của Thượng Phong tự đều bị thiêu rụi hết, chỉ còn lại chút ít miếu cổ phía sau. Sau trận hỏa hoạn đó, Thượng Phong tự đã không đủ sức chăm lo cho Chúc Dung điện nữa... Thế là liền giao cho hiệp hội Phật giáo Nam Nhạc xử lý lại. Cho đến hiện tại." Nhất Diệu cảm thán nói.
Nghe vậy, Phương Chính cũng có chút thổn thức, Chúc Dung điện này bây giờ hương khói thịnh vượng như thế, nếu còn ở trong tay Thượng Phong tự, nghĩ đến số hương khói kia, cũng khiến người ta đỏ mắt. Thế là Phương Chính hỏi: "Thượng Phong tự không nghĩ đến chuyện lấy lại à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận