Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1082: Hỗn loạn

"Ngươi có biết ta là ai không?" Bát Tí Thần tiến đến gần, vẻ mặt hung ác nói. Phương Chính liếc nhìn Bát Tí Thần, nói: "Một con cừu non lạc đường đang giả làm sói đói." "Hòa thượng, ngươi tưởng ngươi thắng sao?" Bát Tí Thần cười khẩy một tiếng, tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Ngươi có thể ngăn cản ta một lần, lẽ nào còn có thể ngăn cản ta vô số lần?" "Hòa thượng?" Bát Tí Thần hù dọa nửa ngày, mở mắt nhìn Phương Chính, phát hiện, cái tên này đã dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết có nghe hắn nói gì hay không. Bát Tí Thần lập tức cảm thấy bất lực, như bị thất bại... "Bát Tí Thần, chuyện năm đó ta cũng đã nghe qua. Ta rất thông cảm với những gì ngươi đã trải qua." Lúc này ông của tiểu Huân lên tiếng. Bát Tí Thần lặng lẽ liếc nhìn ông của tiểu Huân, nói: "Ông biết cái gì? Những gì ông biết đều là những thứ bọn chúng muốn cho ông biết. Rốt cuộc những năm đó ta đã trải qua những gì, các ông căn bản không hề hay biết!" "Bọn họ nói, ngươi ở trên sàn đấu nổi điên, g·iết không ít người, cuối cùng bị bảo an dùng súng bắn bị thương rồi nhảy xuống biển trốn." Ông của tiểu Huân nói. "Ha ha... Ông tin loại chuyện bịa đặt này sao?" Bát Tí Thần hỏi. Ông của tiểu Huân lắc đầu nói: "Không tin, cho nên ta muốn hỏi ngươi, ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Bát Tí Thần tựa lưng vào ghế, sau khi hít sâu một hơi rồi nói: "Thôi, dù sao tất cả cũng sắp kết thúc, vậy thì nói cho ông nghe vậy. Ngày đó ta căn bản không hề phát điên, mà là đối phương giở trò, mua chuộc trọng tài, dù là ta đã đ·á·n·h đối phương thành chó c·hế·t rồi, vẫn muốn chấm cho đối phương thắng điểm, muốn để đối phương thắng cuộc. Đây là trong lúc tranh tài ta nghe huấn luyện viên nói. Ông ấy là nghe lén được..." "Sau đó thì sao?" Ông của tiểu Huân hỏi. "Sau đó ư? Sau đó ta không cho bọn chúng cơ hội chấm điểm thắng. Lúc trước ta muốn nể mặt đối phương, cho hắn một cơ hội để cố gắng. Đã đối phương âm hiểm như vậy, vậy ta còn khách khí cái gì? Một giây năm quyền! Ta đ·á·n·h đối phương ba quyền, cằm của hắn nát bét, nằm sóng xoài dưới đất run rẩy. Hoàn mỹ Ko!" Ánh mắt Bát Tí Thần mê ly, dường như trở lại cái sàn đấu đã thay đổi vận mệnh cả đời hắn. "Ngươi thắng?" Ông của tiểu Huân hỏi. "Thắng, nhưng mà thắng có ích gì đâu? Đối phương nói ta g·iết người, ở trên sàn đấu đ·ánh c·hết một tên đối thủ khác, tên phế vật được xưng là Hổ của Nam Á! Sau đó bọn chúng gọi một đám cái gọi là cảnh sát đến, bất quá đám cảnh sát kia đến phù hiệu cảnh sát cũng không có. Ta biết, chuyện này có gì đó không đúng. Huấn luyện viên của ta vì che chở cho ta, liều mạng xông lên ngăn cản đám cảnh sát kia, ta nhân lúc loạn chạy thoát. Về sau ta nghe nói, bọn họ đều đã chết..." Đến đây, nước mắt Bát Tí Thần không kìm được mà rơi xuống. "Ta cũng nghe nói, bất quá phiên bản của bọn họ là ngươi phát điên g·iết c·hết trọng tài và đối thủ, huấn luyện viên của ngươi lên ngăn cản ngươi, kết quả bị ngươi g·iết c·hế·t luôn." Ông của tiểu Huân nói. "Ha ha... Thật nực cười! Huấn luyện viên của ta chính là cha ta! Đoàn huấn luyện viên của ta là các em trai ta! Ta lại đi g·iết cha ta và các em trai à?" Nói đến đây, mắt Bát Tí Thần đỏ ngầu, như muốn nhỏ máu! Lúc này, hắn không nói gì, tựa vào ghế, nước mắt cứ thế rơi xuống, ánh mắt càng thêm mê ly, như thể hắn đã trở về khoảnh khắc đen tối, m·á·u tanh kia! Đồng thời chậm rãi thuật lại những chuyện mình đã trải qua ngày hôm đó... như thể đây là những lời cuối cùng trút hết nỗi lòng trong nhân sinh của mình. Không ai thấy, trong mắt vị hòa thượng, tinh quang chợt lóe rồi lại nhắm mắt lại. Oanh! Phương Chính chỉ cảm thấy bầu không khí tĩnh lặng xung quanh bị một trận âm thanh huyên náo, tiếng gào thét xé toạc ra! Thay vào đó là một mảnh bầu không khí tràn ngập nhiệt huyết, điên cuồng, bạo lực, tựa hồ trong không khí toàn mùi thuốc súng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào! Phương Chính nhìn kỹ lại, hắn đang ở trong một hiện trường tranh tài võ đài! Giữa là sàn đấu, bốn phía là từng dãy ghế ngồi, nhưng mà không một ai ngồi trên đó, tất cả đều khản giọng gào thét! Về phần gào thét cái gì, phỏng chừng chỉ có chính bọn họ mới biết, hiện trường quá loạn, tiếng gầm như sóng nối tiếp nhau, ồn ào vô cùng! Điều này khiến Phương Chính đã quen với sự yên tĩnh có chút không thích ứng, lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía trên lôi đài. Vừa vặn thấy trọng tài hô bắt đầu, bên này Bát Tí Thần rõ ràng trẻ hơn rất nhiều, cũng đẹp trai hơn, ánh mắt như sói đói một cái vọt nhanh lên trước, đấm ra một quyền như pháo lớn! Trạng thái đối phương có vẻ không tốt, mặt mũi bầm dập, mắt bị thương, tay cũng không được mạnh mẽ cho lắm, trực tiếp bị một quyền làm mất phòng ngự, quyền thứ hai theo sát tới đấm thẳng vào mặt hắn. Đối phương theo bản năng ngẩng đầu, Bát Tí Thần một cú đấm móc từ dưới lên, nện thẳng vào cằm đối phương, đối phương bay thẳng lên trời rồi ngã ngửa xuống đất! Tại chỗ toàn thân run rẩy, không đứng dậy nổi. Trọng tài vội vàng giữ chặt Bát Tí Thần, đồng thời huấn luyện viên của đối phương, hét lớn một tiếng xông lên. Phương Chính đi đến, mơ hồ nghe được có người đang dùng tiếng nước ngoài hô: "Tỉnh lại! Thiếu gia, tỉnh lại!" Sau đó liền nghe một người gầm lên: "Tìm bác sĩ giỏi nhất, bất kể thế nào phải cứu sống thiếu gia! Bắt lấy Ba Tụng! Trận đấu này mà dám thắng, hắn muốn ch·ế·t à?" Vừa nói, một đám người lao về phía Bát Tí Thần, đoàn huấn luyện viên bên Bát Tí Thần cũng chạy tới, cùng đối phương giằng co. Hai bên tranh cãi không ngừng, một bên không cho Ba Tụng đi, một bên thì hô hào đây là thi đấu! "Thi đấu? Các ngươi cho rằng đây là giải quốc tế? Đây là trận đấu tư nhân do công ty chúng ta tài trợ! Đây là đấu quyền ngầm! Các ngươi không tuân thủ quy củ của chúng ta chính là phạm luật! Thắng lợi vớ vẩn, tiền thưởng vớ vẩn! Các ngươi ai cũng không được phép đi!" Trước đó người đàn ông mặc âu phục hạ lệnh bắt người đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Bát Tí Thần hung ác nói. "Nguyễn tiên sinh, chúng ta là nhận lời mời đến tham gia thi đấu, sàn đấu không có mắt, sinh tử có số. Sao có thể bởi vì người của các ông c·hết rồi, các ông liền giở trò?" Cha của Bát Tí Thần nói. "Sinh tử có số? Mời các ngươi đến là để thua, không phải để thắng! Ngoan ngoãn đánh xong trận, cút về là đủ rồi! Nhưng các ngươi lại thắng! Các ngươi biết đối thủ của các ngươi là ai không hả? Đông Nam Á Chi Hổ, cháu ruột của đại lão bản chúng ta! Các ngươi xong rồi, ai cũng đừng hòng đi!" Nam tử tức giận nói. "Đây là xã hội pháp trị, nhiều người xem như vậy, ngươi cho rằng ngươi có thể một tay che trời sao?" Bát Tí Thần tức giận nói. "Người xem? Người xem bất quá chỉ là đám ngốc mà thôi! Ta sẽ không động đến ngươi, cảnh sát sẽ động ngươi!" Nói xong, nam tử vung tay, một đám người mặc cảnh phục từ phía xa chạy đến, Bát Tí Thần vừa nhìn, những người này mặc rõ ràng đều là đồng phục cảnh sát nhái, toàn là cảnh sát giả! Nhưng những người xem kia lại không phân biệt được thật giả, bởi vì hiện trường quá loạn! Hơn nữa giống như người chết, có cảnh sát tới cũng không có gì lạ. "Chạy mau!" Lúc này cha của Bát Tí Thần hô lên, ông đã hiểu rõ, đây là một trận đấu quyền đen, nếu như không ai có thể đi ra ngoài, một khi tất cả đều bị bắt, vậy thì sẽ phải chịu mặc người xâu xé. Còn việc ở bên ngoài nói thế nào, chẳng phải do đối phương muốn nói gì thì nói sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận