Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 911: Làm ấm giường

Nghĩ đến đây, Chương Tuệ Hân không kìm được thở dài một tiếng. Theo nàng thấy, việc Phương Chính đến giúp các nàng chỉ là nhất thời. Chờ Phương Chính đi rồi, thời gian lại quay về những ngày tháng tăm tối không thấy mặt trời, khổ cực vẫn chưa qua, mây đen vẫn còn đó. Nhưng nghe được tiếng cười vui vẻ của Khả Khả, nàng liền lắc đầu xua tan đám mây đen trong lòng, nếu tương lai không thể thay đổi, vậy thì trân trọng hiện tại đi. Đã rất lâu rồi nàng không nghe thấy tiếng cười vui vẻ như thế của Khả Khả, nàng không thể làm hỏng tâm trạng tốt của Khả Khả. Khi Chương Tuệ Hân thả lỏng vui vẻ, bầu không khí trong phòng cũng trở nên náo nhiệt hơn. Phương Chính ăn chay không ăn thịt, Khả Khả lại gắp cho hắn một bát thịt. Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn, cô bé đành gắp thịt trở lại. Kết quả cô bé không vui, bĩu môi nói: "Ba ba không ăn, Khả Khả cũng không ăn." Lần này Phương Chính gặp khó rồi, thịt này rốt cuộc có ăn hay không? May mà Chương Tuệ Hân hiểu nỗi khó xử của Phương Chính, cô vỗ nhẹ đầu Khả Khả nói: "Khả Khả, Phương Chính là người xuất gia, người xuất gia không ăn thịt." Nghe mẹ nói vậy, Phương Khả mới chịu để Phương Chính gắp thịt trở lại. Sau đó, cô bé lại bắt đầu gắp rau xanh cho Phương Chính. Nhìn cảnh tượng này, Phương Chính không nhịn được nhìn lên trần nhà, thầm nghĩ: Người ta nói con gái là áo bông nhỏ của cha, người xưa thật không lừa ta mà! Phương Chính không khỏi nghĩ đến mấy tên đồ đệ khốn kiếp trong tự viện, dường như bọn họ cứ thấy đồ ăn ngon là hận không thể xắn cả bát của hắn lên, ăn cơm cứ như đ·á·n·h trận. Đã bao giờ được ấm lòng như vậy đâu? Nghĩ đến đây, Phương Chính liếc nhìn Độc Lang. Quả nhiên, c·h·ó c·hết này đang vểnh cái m·ô·n·g mập ra, ở kia ăn lấy ăn để, tiếng nhóp nhép vang bên tai không dứt. Phương Chính không nhịn được nhấc chân, dùng mũi chân đá vào cái m·ô·n·g của nó một cái. Kết quả gia hỏa này sững sờ không phản ứng, vẫn tiếp tục ăn! Phương Chính vốn tưởng tên này cố ý không để ý tới mình, nhưng vài giây sau, Độc Lang đột nhiên quay đầu lại, như thể hỏi: "Ai đá ta đấy?" Phương Chính thấy vậy, hoàn toàn cạn lời, hóa ra không phải ăn đến nghiện không để ý tới người, mà là phản xạ cung quá chậm! Bây giờ mới phản ứng được! Bên kia, Khả Khả đang chăm sóc Chương Tuệ Hân ăn cơm, gắp thức ăn đồng thời tiện tay nhặt những hạt cơm rơi trên bàn, dính trên khóe miệng Chương Tuệ Hân, sau đó nhét vào miệng nhỏ của mình, đúng là không nỡ lãng phí một hạt nào. Thấy cảnh này, Phương Chính lại đau lòng, nhưng không nói gì, tiếp tục ăn cơm. Bữa cơm diễn ra trong vui vẻ của cả chủ lẫn khách. Ăn cơm xong, Khả Khả liền lập tức thu bát đũa chồng lên nhau. Phương Chính còn chưa hiểu cô bé định làm gì thì đã thấy cô bé ôm chồng bát đũa đi mất. Lúc này Phương Chính mới nhớ ra, nên dọn dẹp bát đũa, lau bàn! Phương Chính vội đá Độc Lang một cái. Lúc này mới nhớ ra, con hàng này hình như cũng không biết lau bàn. Tự nhiên lần đầu tiên Phương Chính hối hận vì đã mang theo tên vô dụng này, sớm biết vậy mang cá muối ra, vừa cưỡi được, vừa làm việc được, chỉ là nói hơi nhiều, làm việc hơi tốn. Không còn cách nào, Phương Chính chỉ có thể tự mình dọn dẹp mâm bát, đi vào bếp. Liền thấy Khả Khả đang xách ghế leo lên, chuẩn bị rửa chén đũa. Nhìn bộ dạng thành thạo của cô bé, rõ ràng việc này đã là một phần sinh hoạt của cô. Nhưng không hiểu sao, Khả Khả càng thành thạo, Phương Chính lại càng thấy lòng xót xa. Phương Chính đi tới, đặt đĩa xuống, nhẹ nhàng ôm Khả Khả xuống, nói: "Được rồi Khả Khả, việc này để ba ba làm được rồi, con ra chăm sóc mẹ đi." "Không muốn!" Lần đầu tiên, Khả Khả ngẩng đầu lên từ chối Phương Chính. Không đợi Phương Chính lên tiếng, Khả Khả nghiêm túc nói: "Mẹ đã bảo rồi, ba ba làm việc lớn, không thể làm chuyện rửa chén. Rửa chén là việc của con gái, con làm là được rồi. Ba ba, ba đi chăm sóc mẹ đi." Nói xong, Khả Khả đẩy Phương Chính ra ngoài. Phương Chính muốn giúp, nhưng cô bé có sức lực rất lớn, Phương Chính lại không dám dùng sức quá mạnh, sợ làm b·ị th·ư·ơng cô bé. Cuối cùng, Phương Chính bị đẩy ra bên ngoài cửa, Khả Khả làm động tác chiến thắng với Phương Chính, rồi vui vẻ nói: "Có ba ba thật tốt, nhưng mà con cũng giỏi lắm!" Nói xong, liền quay người đi rửa bát. Phương Chính không vào phòng khách, mà đứng ở cửa lặng lẽ nhìn. Hắn lo lắng cô bé không cẩn thận bị ngã từ trên ghế xuống. Rửa xong bát đũa, Khả Khả quay đầu, giang hai tay ra, làm động tác muốn ôm một cái. Phương Chính hiểu ý, cười một tiếng rồi bước tới. Nhưng khi còn cách một chút thì Khả Khả đột nhiên nhảy lên, nhào vào lòng Phương Chính. Phương Chính ôm cô bé, Khả Khả cười như tiếng chuông bạc. . . Lúc trở lại phòng khách, Chương Tuệ Hân vẫn đang ngồi đó, tận hưởng sự rộng rãi của phòng khách, tận hưởng tiếng cười của con gái. Nghe thấy tiếng bước chân của Phương Chính, Chương Tuệ Hân vẫy tay nói: "Khả Khả, được rồi, đừng nghịch nữa, để lớn. . . Ân, để ba con nghỉ ngơi một chút đi.""Dạ." Khả Khả ngoan ngoãn đáp rồi nhanh chân chạy vào buồng trong. Phương Chính không nghĩ nhiều, ôm cả Chương Tuệ Hân và ghế vào buồng trong. Vừa vào phòng, hắn thấy Khả Khả đã nằm trong chăn, ngoan ngoãn ló đầu ra rồi có chút hờn dỗi nói: "Ba ba nhanh quá. Con còn chưa kịp ủ ấm chăn đâu." Lúc này Phương Chính mới hiểu, Khả Khả chạy vào trước không phải là vì mệt hay buồn ngủ, mà là vào ủ ấm chăn cho Chương Tuệ Hân. Khoảnh khắc ấy, lòng Phương Chính càng thêm ấm áp, đồng thời nghĩ đến mấy tên đồ đệ phá gia chi tử ở Nhất Chỉ Sơn, chẳng có ai được như thế này cả! Mỗi lần hắn chui vào chăn đều lạnh lẽo cả người. . . Đặt Chương Tuệ Hân lên giường, Phương Chính đóng cửa phòng. Hắn định gọi Độc Lang ra ngoài đi dạo một chút, nhưng cửa phòng phía sau lại mở ra, Khả Khả lén lút đi ra. Phương Chính ngạc nhiên hỏi: "Con không ngủ à?" "Suỵt, cứ để mẹ ngủ đã. Con còn phải làm việc mà." Khả Khả nghiêm túc nói. Phương Chính thắc mắc, con bé này còn có việc gì muốn làm? Chỉ thấy Khả Khả xách ghế chạy đến bên cửa sổ, leo lên ghế, nhìn quanh xuống dưới. Phương Chính và Độc Lang cũng lại gần, cùng nhìn xuống. Bên dưới là con hẻm nhỏ, vì là buổi trưa nên không có ai, trông rất vắng vẻ. "Khả Khả, con đang nhìn cái gì thế?" Phương Chính hỏi. "Đừng gọi con là Khả Khả, hãy gọi con là khuê nữ, hoặc là con gái cũng được. Con chưa từng nghe ba gọi con là con gái, ba có biết mỗi khi con nghe những ông bố khác gọi con của họ như vậy, con ghen tị lắm không?" Khả Khả lắc lư cái đầu tròn như quả lắc, đôi mắt tràn đầy chờ mong nhìn Phương Chính. Phương Chính nhìn cô bé, mỉm cười nói: "Vậy thì gọi khuê nữ nhé. Khuê nữ, con đang nhìn cái gì thế?" Khả Khả lập tức vui vẻ, nghiêng đầu dựa vào vai Phương Chính nói: "Con đang chờ một chú mua đồng nát, chú ấy tới, đồ nhà mình có thể đổi ra tiền đấy." Nói xong, Khả Khả chỉ vào đống chai nhựa, lon nước và giấy báo cũ chất đống trong phòng ăn. Nhìn thấy những thứ này, theo phản xạ, Phương Chính hỏi: "Đây đều là do con nhặt sao? Trước kia con sống dựa vào những thứ này à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận