Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1464: Nháo quỷ?

"Chương 1464: Nháo quỷ?"
"Đổi!" Phương Chính rất rõ ràng, không có điện thoại, liền thành kẻ điếc, câm điếc, với thế giới này hoàn toàn mất đi khả năng nhận biết. Không phải vì liên lạc với người khác, chỉ vì không mù không điếc, hắn cũng phải mở điện thoại.
Ngay sau đó, trong tay Phương Chính xuất hiện một lá Khai Quang phù, có phù chú trong tay, hắn cũng không khách sáo, vội vàng dán lên điện thoại di động.
Hồng Hài Nhi đang bay trên không thấy cảnh này, mắt lập tức sáng lên, nước bọt suýt chút nữa chảy ra, nói: "Sư phụ, cho con chơi điện thoại một chút được không?"
"Nhóc con, chơi cái gì điện thoại?" Phương Chính phẩy tay, nói. Đùa à, hắn còn chưa chơi chán đâu!
Hồng Hài Nhi không cam tâm nói: "Sư phụ, con đã hơn ba ngàn tuổi rồi! Không phải nhóc con!"
Phương Chính nói: "Lớn từng này tuổi rồi, chơi điện thoại làm gì? Hỏng mắt thì xử lý sao? Hơn nữa, đang lái xe không được dùng điện thoại, dùng điện thoại không lái xe, an tâm lái xe đi!"
Hồng Hài Nhi kêu lên: "Sư phụ, chúng ta nghiêm túc chút được không? Con đang cưỡi mây bay, có phải lái xe đâu!"
Phương Chính vẻ mặt nghiêm chỉnh sờ đầu hắn nói: "Vi sư đã rất nghiêm chỉnh rồi, lái xe hay cưỡi mây thì có gì khác nhau? Trên mặt đất sợ đụng người, trên trời sợ đụng chim, thế gian vạn vật đều là sinh mạng, sao có thể coi trọng bên này xem nhẹ bên kia? Lo mà lái xe đi, về đến nhà rồi nói."
Hồng Hài Nhi biết nói gì bây giờ? Gặp phải ông sư phụ vô sỉ như thế này cũng chỉ biết chấp nhận, nhấn mạnh nói: "Sư phụ, người nói đấy nhé, về đến nhà rồi hãy nói."
"Ừm." Phương Chính gật gù, sau đó bắt đầu chơi điện thoại.
Vừa mở điện thoại lên, đăng nhập Wechat, nick Wechat của Phương Chính nháy mắt hiện ra vô số thông báo, số lượng tin nhắn trực tiếp dùng "... " để thay thế. Mở ra xem, mặc dù không có nhiều bạn tốt, nhưng gần như ai cũng để lại một đống tin nhắn cho hắn.
Mới đầu là hỏi thăm, sau đó là nói chuyện phiếm...
Phương Vân Tĩnh vẫn hỏi một câu: "Phương Chính trụ trì, thầy ở đó không? Việc du lịch ở G.X., đôi sư đồ đó có phải là thầy không?"
Mã Quyên thì đăng tải ảnh: "Phương Chính trụ trì, chúng ta biết thầy không có phi thăng rồi, thầy không thoát được đâu! Cứ chờ chúng ta đào ra đi! Xem trang bị của chúng ta đi, trang phục nhà thám hiểm chuyên nghiệp đấy, chúng ta sắp lên đường rồi!"
Quả nhiên, Mã Quyên khoe không ít trang bị, bao lớn bao nhỏ, ngay cả bình dưỡng khí cũng có! Trông đầy tự tin, khí thế ngút trời, có vài phần khí chất của nhà thám hiểm.
Nhưng Phương Chính nhanh chóng phát hiện, ảnh phía dưới liền thay đổi, trong số trang bị còn có đèn pin, còn có lửa khò, xẻng công binh, xẻng Lạc Dương các kiểu... Phương Chính có cảm giác bọn Mã Quyên không phải đi tìm hắn mà là đi đào hang bắt chuột? Hay là đi đào mồ cuốc mã?
Nhưng hình ảnh phía sau bắt đầu trở lại bình thường, Mã Quyên đăng ảnh ngày đầu tiên rời thành phố, vài phút lại nghỉ một lần... gần như cả ngày đều đang nghỉ ngơi... Xem ra mấy học sinh này có dã tâm lớn nhưng đánh giá quá cao sức mình.
Triệu Đại Đồng cũng gửi đến rất nhiều tin tức, nội dung thì đơn giản hơn nhiều, tin sớm nhất là ba nén nhang và hình ảnh đốt vàng mã... Phương Chính xem những ảnh này, lần đầu tiên có cảm giác muốn đánh người...
Tin nhắn của Tỉnh Nghiên rất nhiều, mới đầu hỏi có ở đó không, sau đó hỏi đi đâu, rồi thì ngày nào cũng hỏi một câu... sau đó nàng gửi rất nhiều chuyện bất bình trên xã hội, mong Phương Chính ra mặt. Nhưng cuối cùng, những việc đó đều được nàng tự giải quyết bằng sức mình và nhờ lực lượng chính phủ. Vì vậy về sau nàng không còn xin giúp nữa mà chuyển sang hỏi han và thể hiện sự nhớ nhung.
Tin nhắn của Lý Tuyết Anh thì phần lớn là các loại biểu tượng cảm xúc, không ngừng hỏi, ở đó không? Ở đó không? Có đó không?
Tin nhắn gần đây thì biến thành, tôi biết anh đang ở đó, sao anh không nói gì?
Lão hòa thượng đó có phải là anh không? Đừng giả vờ nữa, chúng tôi nhận ra cả rồi.
Điều làm Phương Chính kinh ngạc nhất là tin nhắn của Thanh Tịnh tán nhân, chỉ một câu: "Có rảnh thì ghé qua ngồi chơi."
Thời gian gửi tin vừa đúng ngày thứ hai sau khi Phương Chính phi thăng, nói cách khác, Thanh Tịnh tán nhân từ đầu đến cuối đều không cho rằng Phương Chính đã phi thăng!
Phương Chính xoa xoa mũi, thầm nghĩ: "Đây là trực giác của phụ nữ sao, hay là gì khác? Đáng sợ thật..."
Một đám thôn dân ở Nhất Chỉ thôn gửi tin nhiều nhất, còn tin của Vương Hữu Quý và Đàm Cử Quốc lại ít nhất, hai người chỉ thỉnh thoảng nói một câu: "Đủ sóng rồi thì về nhà..."
Phương Chính lau mũi, quả nhiên, người từng coi thường hắn nhưng nhìn thấy con người thật của hắn, hiểu rõ hắn nhất, có muốn giấu cũng không được.
Phương Chính không trả lời tin nhắn của mọi người, mà tiếp tục giả chết.
Tiếp tục xem những tin tức gần đây, kết quả vừa xem, Phương Chính giật nảy mình, hắn vậy mà lại lần nữa gây bão mạng! Hơn nữa, ảnh một vị thiền sư của hắn bị dán ở khắp nơi, trên trang web, diễn đàn đâu đâu cũng thấy!
Gần như trang tin tức nào cũng mở một mục riêng về hắn để mọi người bình luận.
Tương tự, gần như tất cả các phương tiện truyền thông đều dùng một câu: "Phương Chính có thể không đi, vẫn còn ở nhân gian."
Thậm chí có người còn đào lại thân phận Phương Chính đã biến hóa, vị thiền sư nọ một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý. Việc thiền sư Nhất Chỉ đã qua đời cũng bị khơi lại, một người đã chết biến thành người sống, còn dắt theo một tiểu hòa thượng, vậy còn gì để nói?
Thế là, mọi người đồng thanh kêu gọi: "Phương Chính, ngươi ra mặt cho ta!"
Phương Chính thấy vậy, mũi lại có chút cay cay, thầm nghĩ: Cảm giác được mọi người lo lắng, thật tốt.
Trong khi nói chuyện, Hồng Hài Nhi đã đưa Phương Chính xuống khỏi đám mây, trở lại trên ngọn núi của Nhất Chỉ.
Vừa xuống đất, Hồng Hài Nhi liền kêu lên: "Sư phụ, cho con chơi điện thoại đi, đã nói rồi mà, về tới chùa lại nói."
Phương Chính gật đầu: "Không sai, về đến chùa lại nói, mà đã nói rồi thì không được!"
Mặt Hồng Hài Nhi lập tức tối sầm lại, lại bị con lừa trọc này lừa rồi!
Nhìn thấy vẻ mặt của Hồng Hài Nhi, Phương Chính bất đắc dĩ lắc đầu, ném điện thoại cho hắn nói: "Nhìn xem cái tiền đồ của ngươi kìa, cầm lấy đi."
Hồng Hài Nhi nhận lấy điện thoại, lập tức vui vẻ khôn tả, chạy đi chơi.
Nhìn thấy Hồng Hài Nhi có được điện thoại, mắt đám Độc Lang cũng sáng lên, không thích xuống núi không có nghĩa là không thích xem náo nhiệt, mà dùng điện thoại để xem náo nhiệt thì không bị đói, nên mọi người rất hưởng ứng việc này, thế là lũ lượt kéo nhau đi chơi điện thoại.
Phương Chính cũng không để ý đến chúng, bây giờ có tiền rồi, hắn nên suy tính kỹ một chút cho chùa Nhất Chỉ.
Chùa Nhất Chỉ vẫn cũ nát như vậy, hắn không có ý định sửa chữa, nhưng chuyện cơm ăn áo mặc nhất định phải giải quyết.
Mua một chút giống lúa gạo đặc sản, trồng xuống chờ đợi ngày mai sẽ bội thu.
Lại mua thêm một chút giống cây sinh trưởng chậm, Phương Chính trực tiếp dùng gỗ làm vài công cụ, đem thửa ruộng trồng lúa gạo ban đầu mở rộng, cải tạo đất.
Lúa gạo đặc sản ở Đông Bắc sinh trưởng cho ra hạt gạo vào mùa đông lạnh giá, cho nên Phương Chính biết loại này hoàn toàn không sợ lạnh. Miền nam tuy mùa đông cũng lạnh nhưng không lạnh bằng Đông Bắc, ít nhất sẽ không xuất hiện đất đóng băng.
Đã vậy, Phương Chính không cần quan tâm mùa có đúng hay không, cứ gieo xuống đã!
Làm xong xuôi mọi thứ, trời đã tối, dẫn các đệ tử ngồi trên đỉnh núi, ngắm nhìn trời sao, kể chuyện bên ngoài, vốn tưởng rằng có thể thảnh thơi qua ngày tháng, ai ngờ chùa Nhất Chỉ bắt đầu nháo quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận