Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 840: Khách không mời mà đến

Chương 840: Khách không mời mà đến
Lời này vừa nói ra, cá muối vây cá lập tức cứng đờ giữa không trung! Trong lòng tự nhủ: Lúc này người đến? Cái này mẹ nó là không cho cá ăn cơm ngon sao!
Nhất Chỉ tự mặc dù không chỉ có một con động vật, nhưng Hầu Tử vốn dĩ đã có thể bắt chước người, dùng đũa ăn cơm, mọi người cũng cảm thấy nó có linh tính. Con sóc còn chưa cao bằng đũa, tự nhiên không cần đũa, ngồi đó ôm nắm cơm ăn, mọi người cũng thấy đáng yêu. Độc Lang thì cái mông chổng lên, đầu cắm vào thau cơm ăn ngấu nghiến, điều này cũng vô cùng phù hợp với phong cách của hắn.
Nhưng mà, ai từng thấy cá có thể lên bờ đi dạo? Ai từng thấy một con cá còn có thể dùng đũa? Ai từng thấy một con cá đã được ướp thành cá muối còn có thể làm được hai việc trên? Đây quả thực là chuyện không thể nào!
Vì vậy, trong nháy mắt đó, cá muối rõ ràng cảm thấy mấy cặp mắt đang nhìn mình! Ánh mắt kia như đang nói: "Bị phát hiện, ngươi chết chắc!"
Cá muối hai mắt trợn lên, trong lòng thật muốn chửi người! Bất quá cân nhắc tình hình hiện tại, chỉ có thể nuốt vào, lập tức thi triển tuyệt thế thần công của hắn—— chết giả đại pháp!
Hai mắt trợn ngược lên, đũa rơi xuống, hướng kia một đường, không nhúc nhích.
Con sóc hiếu kỳ chọc vào, thầm nói: "Đều cứng ngắc cả rồi..."
Độc Lang lẩm bẩm: "Đây là động vật biết chết giả nhất mà ta từng thấy."
Hầu Tử liếc nhìn cá muối, thản nhiên nói: "Đây là bản sắc diễn xuất."
Đám người: "..."
Trong lúc nói chuyện, có người đi đến trước cửa. Mọi người nhìn kỹ, người đến rõ ràng là Mã người thọt!
"A Di Đà Phật, thí chủ, có việc gì vậy?" Phương Chính cũng khó hiểu, thời gian đầu Mã người thọt gần như ngày nào cũng lên núi. Về sau Mã người thọt học được nhiều thứ hơn, kỹ thuật của bản thân không theo kịp những thứ đang học, nên không thể không cách một khoảng thời gian để ngấm kỹ thuật, rồi mới lại đến. Nhưng mà khoảng cách thời gian này lại ngày càng dài, gần đây Mã người thọt gần như cả tuần mới đến một lần. Tính thời gian thì lần cuối Mã người thọt đến mới qua có ba ngày, sao hắn lại đến nữa rồi?
Phương Chính nhìn kỹ, phát hiện Mã người thọt mặt mày ủ rũ, vốn dĩ đã có nhiều nếp nhăn, bây giờ càng nhăn nhó như mướp đắng!
Nghe Phương Chính hỏi, Mã người thọt khổ sở nhìn Phương Chính nói: "Phương Chính trụ trì, ta gặp chút phiền phức, nghĩ đi nghĩ lại hình như chỉ có ngươi mới có thể giúp ta."
Phương Chính bảo Tịnh Tâm lấy cho Mã người thọt một cái ghế, rồi hỏi: "Phiền phức? Thí chủ cứ nói thử xem."
Nghe nói như vậy, cá muối trên bàn suýt chút nữa nhảy dựng lên, là một con cá, cho dù đã chết rồi, mắt cũng vẫn mở. Cho nên hắn thấy rõ, mặc dù Phương Chính đang nói chuyện, nhưng Độc Lang, Hầu Tử những tên kia lại vẫn đang ăn cơm! Hắn nhìn tốc độ tiêu thụ thức ăn mà đau lòng! hận không thể những người này xéo đi nhanh lên!
Vốn còn mong chờ Phương Chính sẽ mang Mã người thọt ra ngoài nói chuyện, như vậy hắn có thể tiếp tục ăn cơm. Bất quá bây giờ xem ra, đây là muốn chết đói sao... Ngửi mùi thơm thức ăn bên cạnh, hắn chỉ thấy bụng đói hơn. Lần đầu tiên hắn phát hiện, kỳ thực làm một con cá muối không có linh hồn cũng không tệ.
"Ai, chuyện này nói ra thì dài..." Mã người thọt ngồi xuống, thở dài, rồi mới chậm rãi kể.
Nửa tháng trước, Mã người thọt vừa từ trên núi học nghề trở về, lần này lên núi giải quyết rất nhiều thắc mắc trong lòng về điêu khắc, tâm tình rất tốt. Bán hai bình rượu nếp, mua một miếng thịt ba chỉ lớn, chuẩn bị về nhà ăn mừng.
Vì bắt đầu vào đông, trời rét lạnh, trường học cũng chưa xây xong, cho nên nơi Mã người thọt cũng không có học sinh nào.
Ngay cả lão Điêu Khắc Gia Tưởng Chu cũng dẫn đồ đệ rời đi.
Mã người thọt một mình lẻ loi, không vợ không con, lủi thủi trở về nhà, trong nhà có vẻ hơi quạnh hiu.
Nhưng mà khi hắn bước vào cửa nhà, thì kinh ngạc phát hiện, trong sân lại có hai đứa trẻ, một trai một gái, đang cầm hai cây trúc chạy khắp sân, đuổi gà mái chạy loạn cả lên.
Mã người thọt nhướng mày, trong lòng tự nhủ: Con nhà ai vậy? Sao lại chạy đến nhà mình làm loạn thế này?
Thế là Mã người thọt bực bội đi tới, quát lớn: "Dừng tay!"
Hai đứa trẻ ngẩng đầu lên, thấy một gã đàn ông mặt mày hung tợn đi tới, sợ hãi kêu lên rồi chạy vào phòng. Không bao lâu, trong phòng vang lên tiếng phụ nữ: "Mã Nhị ca, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn chấp nhặt với con nít làm gì?"
Vừa nói, một cô gái bước ra! Cô gái mặt hơi dài, tóc ngắn, mặc một bộ đồ lông trông khá nhanh nhẹn. Nhưng mà một đôi mắt dài như sợi chỉ, khi nhìn người giống như nhìn từ khe cửa. Nhìn người phụ nữ này cũng không phải loại dễ trêu chọc!
"Nhị ca?" Mã người thọt ngẩn người, chính hắn cũng không nhớ rõ bao nhiêu năm rồi không ai gọi hắn nhị ca! Mã người thọt trong nhà đứng hàng thứ hai, có ba anh em. Cha mẹ mất sớm, gia đình cũng chia rẽ sớm, anh cả chăm lo cả nhà mà đổ bệnh rồi qua đời. Em út ra ngoài làm việc rồi không liên lạc. Hắn nhớ rõ, lúc trước hắn nghèo rớt mùng tơi, đến vợ cũng không cưới được thì tất cả họ hàng đều xa lánh hắn. Không có cơm ăn thì hàng xóm trong làng cho ăn. Khi đó, Mã người thọt chỉ cảm thấy thiên hạ rộng lớn, nhưng thân thích lại đều đã chết.
Bây giờ đột nhiên có người gọi hắn nhị ca, bỗng nhiên làm hắn nhớ lại ký ức phủ bụi đã lâu, nhưng ký ức này lại không hề đẹp đẽ.
Mã người thọt cẩn thận quan sát dung mạo đối phương, lờ mờ nhìn ra người phụ nữ này hình như là tiểu thư khuê các nhà nhị bá, gọi hắn một tiếng Mã Nhị ca cũng không có gì lạ.
"Ngươi là?" Mã người thọt vẫn hỏi.
"Ta là Mã Giang Bình đây! Cái gì mà không nhớ ra ta? Lúc trước cả nhà các ngươi đến nhà ta thông cửa, chúng ta đã từng cùng nhau nhảy dây thừng mà." Mã Giang Bình lại làm như quen thuộc, lập tức xấn tới cười nói.
Mã người thọt thầm nghĩ: Quả nhiên là nàng!
Nhưng mà đã quá nhiều năm không liên lạc, ký ức của Mã người thọt về Mã Giang Bình đều sắp bị mài mòn hết, đột nhiên nhìn thấy một thân thích như vậy, trong lòng không hề vui mừng, mà là thêm phần cảnh giác và xa lạ. Nhưng dù gì cũng là người thân, không thể đuổi đi được, nên Mã người thọt gật đầu, gượng cười nói: "Thì ra là Giang Bình, gió nào đưa cô tới đây?"
"Đã lâu không gặp như vậy, chẳng phải nhớ anh sao. Mã Nhị ca, ngoài trời lạnh lắm, đi đi đi, vào nhà nói chuyện." Vừa nói, Mã Giang Bình lôi kéo Mã người thọt vào nhà.
Mã người thọt nhướng mày, thầm nghĩ: "Cái này thật đúng là không coi mình là người ngoài a! Vẻ mặt này, lời nói này, giống như đây không phải nhà mình mà là nhà ngươi vậy!"
Mã người thọt tuy trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn đi vào.
Vừa vào nhà, Mã người thọt phát hiện, Mã Giang Bình không phải một mình đến. Trên giường còn có một đôi nam nữ thanh niên, nhìn dáng vẻ là cha mẹ của hai đứa trẻ, bên lò sưởi có một người đàn ông lớn tuổi, nhìn chắc là chồng của Mã Giang Bình. Một đại gia đình già trẻ đủ cả.
Mã người thọt vừa vào nhà, mọi người rối rít chào hỏi, có vẻ náo nhiệt. Nhưng Mã người thọt vẫn luôn cảm thấy là lạ, rõ ràng là nhà hắn, mà lại cho hắn một cảm giác hắn là khách, vô cùng khó chịu! Lại nhìn một lượt nhà mình, một luồng khí nóng lập tức bùng lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận