Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 899: Tôn trọng

"Ha ha... Đây là nhận thua sao? Phương Chính, ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi!" Phác Minh Đại cười lớn nói, kết quả nụ cười này làm động đến vết thương, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Phương Chính liếc qua Phác Minh Đại, cũng không nói gì, mà là hỏi Phác Xương Minh: "Đến lượt bần tăng ra đề phải không?"
Phác Xương Minh nói: "Đúng vậy."
Phương Chính cười nói: "Thí chủ dùng chiêu 'tiệm đống chứng' quét ngang Trung Y Trung Quốc, đến mà không đáp lễ thì không hay, bần tăng cũng dùng một chiêu để so chiêu cùng thí chủ vậy."
Lời này vừa nói ra, trong lòng Phác Minh Đại có một loại dự cảm xấu, chẳng lẽ... Nghĩ đến đây, Phác Minh Đại liền cảm thấy trong bụng có thứ gì đó dài ra, đồng thời bụng bắt đầu phình trướng với tốc độ mà mắt thường cũng thấy được! Khiến hắn kinh hãi kêu lên: "Lại... lại tới nữa rồi sao? Sư phụ, con lại mang thai!"
Phác Xương Minh vừa đầu còn chưa hiểu ý của Phương Chính, nhìn thấy Phác Minh Đại như vậy, sắc mặt lập tức đen lại! Lại nghĩ đến chiêu "không đau nhức dòng người" đặc biệt kia của Phương Chính, mặt của hắn càng đen hơn! Lại nghĩ đến lần tranh tài này là không có giới hạn, phải đến khi nào một bên chịu thua hoặc là nhận thua mới thôi. Quy tắc không hề quy định việc không cho phép lặp lại sử dụng một loại thủ đoạn để tỷ thí. Dù sao, nếu có thể phân thắng bại, cũng không cần phải lặp lại. Nếu mà hai bên cứ đều có thắng có thua trong tình huống mà bạn cứ lặp lại, hắn cũng lặp lại thì sẽ chỉ mãi hạ thấp nhau mà thôi, không có lợi ích hay ý nghĩa gì. Không ai sẽ dùng cách mất mặt này để làm hạ thấp đối phương cả.
Nhưng mà, cuộc tranh tài trước mắt lại khác, vốn dĩ việc lặp lại không hề có tổn thất cũng như lợi ích gì, nhưng vì chiêu trị liệu đặc biệt kia của Phương Chính mà trở nên không giống. Hắn bỗng có dự cảm không tốt, hôm nay mặc kệ thắng thua thì đồ đệ của hắn có lẽ phải bị đánh thê thảm rồi.
Mặt Phác Xương Minh đã đen như nhọ nồi, nhưng hắn không vội nhận thua, mà là chưa từ bỏ ý định ghé qua bắt mạch cho Phác Minh Đại. Việc bắt mạch cuối cùng chỉ là bắt mạch thôi, chứ không phải siêu âm có thể nhìn xuyên thấu, không thể thấy rõ tình hình bên trong. Nhưng để kiểm tra có mang thai hay không thì vẫn là không có vấn đề.
Quả nhiên, mạch tượng của Phác Minh Đại lại là hỉ mạch, rõ ràng là lại mang bầu. Mà lần này tốc độ mang thai còn nhanh chóng hơn, phát triển nhanh như gió, đơn giản không thể tưởng tượng! Điều này không thể dùng khoa học để giải thích được nữa rồi, cái này căn bản là yêu nghiệt gây rối!
Phác Xương Minh kinh nghi bất định nhìn Phương Chính, thầm nghĩ: Thật chẳng lẽ là do hắn làm?
Lúc này, Hồng Hài Nhi ở trên lầu nhìn một chút, gật gù đắc ý mà nói: "Ai, cái loại thể chất 'truyền bá trong không khí cũng có thể mang thai' này, thật là hiếm thấy đó nha. Nhưng mà sao thứ trong bụng tên kia lại lớn nhanh vậy? Sư phụ, tên này sẽ không phải mang thai một gói soda chứ? Ngâm nước vào là nở ra?"
"Phụt!" Các bác sĩ ở trên lầu nghe xong, lập tức cười ngã nghiêng.
Truyền bá trong không khí cũng mang thai sao? Cái này mẹ nó chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng và ma thuật mới có mà thôi. Nghe nói có chuyện tinh trùng trôi trong nước làm người ta mang thai, chứ ai đã thấy tinh trùng bay lượn trong không khí bao giờ chưa? Tuy nhiên mọi người tỉ mỉ nghĩ lại, thì có vẻ như ngoài cách giải thích này, thì không còn cách giải thích nào khác hay hơn cả.
Phương Chính trừng Hồng Hài Nhi một cái, nói: "Đừng nói nhảm, trong bụng thí chủ này mang một cây bắp mà thôi. Ừm, cây ngô này vẫn còn lớn..."
"Phương Chính! Chuyện này có phải do ngươi làm không?" Phác Xương Minh cuối cùng cũng nhịn không được mà giận dữ hỏi.
Phương Chính nhún vai, một mặt vô tội nói: "Bần tăng vẫn luôn đứng ở đây, tất cả mọi người đều thấy. Huống chi, chiêu trò thế này, bần tăng thật sự không làm được." Phương Chính nháy mắt tinh nghịch, sự tình đúng là do hắn làm, nhưng hắn lại nói dối không hề liên quan đến chuyện của Phác Xương Minh. Bởi vì như thế này, chỉ là không trả lời thôi chứ không tính là nói láo.
Đám người nghe xong, lập tức bật cười, trong lòng tự nhủ: Hòa thượng này quả nhiên không phải hòa thượng đứng đắn! Lưu manh! Quá lưu manh! Nhưng mà bọn họ lại thích điều đó!
Phác Xương Minh thì tức giận đến suýt thổ huyết, hung hăng trừng mắt nhìn Phương Chính, làm sao không có chứng cứ, hắn cũng không thể nói được gì. Nhưng mà Phác Xương Minh chợt lóe linh quang, hừ lạnh một tiếng nói: "Phương Chính, ta nghi ngờ trước đó ngươi cho đồ đệ của ta 'dòng người', chưa có sạch hết. Nếu như vậy, ván trước nên hòa mới đúng."
"Không sai, chắc chắn là như vậy! Nếu không căn bản không có cách nào giải thích vì sao Phác Minh Đại tiên sinh lại 'mang thai' mà còn khả nghi đến vậy!" Ngay lập tức có nhân viên công tác của đại sứ quán Hàn Quốc đứng ra phụ họa.
Lời này vừa nói ra, đám người ở đây cũng có chút ngơ ngác, lời của Phác Xương Minh hình như cũng không phải không có lý? Chẳng lẽ Phương Chính trụ trì phải thua?
Phương Chính sờ cằm, cười hỏi lại: "Thật sao?"
Một giây sau, vị nhân viên công tác kia cảm thấy bụng đau dữ dội, cúi đầu xem xét, thì bụng của hắn cũng phình to lên.
Phác Xương Minh tranh thủ thời gian đi qua xem xét, kết quả đúng là tên này cũng mang thai!
Đến lúc này, Phác Xương Minh nhìn Phương Chính, ánh mắt đã thay đổi. Trước đây là mang theo khiêu khích, còn hiện tại thì toàn là vẻ sợ hãi! "Để cho người ta mang thai" một cách vô cớ như vậy, chuyện này không hề đơn giản như là y thuật, mà là thủ đoạn của quỷ thần. Đối mặt với thủ đoạn như thế, thì còn so cái gì? Tuy nhiên rất nhanh, Phác Xương Minh liền gạt bỏ ý niệm này, hắn không tin trên đời này có quỷ thần, hắn tin tưởng rằng tất cả những lời đồn đại về quỷ thần đều có thể dùng khoa học để giải thích. Tình cảnh trước mắt, chắc chắn là Phương Chính đã giở trò gì đó mà thôi, chỉ là hắn còn chưa phát hiện ra thôi.
"Thí chủ, hiện tại thì sao?" Phương Chính cười ha ha hỏi.
Phác Xương Minh hít sâu một hơi, cố đè nén cơn giận trong lòng. Trước đây khi Phác Minh Đại mang thai, hắn đã thử đủ các loại cách phá thai, dùng mọi loại dược vật, nhưng sự thật chứng minh là vô dụng. Còn về phẫu thuật ư? Không ai dám ra tay, mấy cái kim đó có góc độ quá quỷ quái, chỉ cần hơi sơ sẩy là có chuyện ngay.
Trước mắt hắn đã có thể chắc chắn, tình huống hẳn cũng tương tự như vậy. Hắn có cố gắng khoa trương thêm nữa thì cũng vô ích, vì thế mà bất đắc dĩ gật đầu nói: "Ta nhận thua, xin đại sư ra tay chữa bệnh cho đệ tử và bằng hữu của ta."
Phương Chính nhìn vẻ mặt khổ sở của Phác Minh Đại và nhân viên công tác, hỏi: "Hai vị, là lựa chọn 'dòng người không đau', hay là lựa chọn..."
"Dòng người không đau!" Hai người đồng thanh kêu lên, mặc dù Phương Chính ra tay hơi độc ác, nhưng mà Phác Minh Đại phải thừa nhận rằng, trực tiếp bị đánh ngất xỉu còn dễ chịu hơn là việc bị đánh sống đi chết lại.
Thế là, hai tên gia hỏa ngoan ngoãn chạy tới, chỉ nghe "bốp" "bốp" hai tiếng, hai người nằm bò trên mặt đất bất động. Giờ phút này, hai bên má của Phác Minh Đại đã sưng vù thành đầu heo.
Phác Xương Minh nhìn Phác Minh Đại nằm dưới đất, lại nhìn Phương Chính, liếc sang chiếc cột bê tông cốt thép mang theo bên người, hắn có chút do dự.
"Thí chủ, đến lượt ngươi ra đề." Đúng lúc này, Phương Chính lên tiếng.
Phác Xương Minh nhìn vị hòa thượng trước mắt, cắn răng một cái, chỉ vào chiếc cột bê tông cốt thép kia nói: "Vẫn là hắn!"
Phương Chính liếc qua chiếc cột, lắc đầu nói: "Cái này, bần tăng không trị được. Nên để bần tăng ra đề."
Lời vừa dứt, Hồng Hài Nhi lập tức làm ướt át một phen, tát cho Phác Minh Đại tỉnh lại, Phác Minh Đại vừa tỉnh dậy đang định nói gì thì ngay lập tức ôm bụng, vừa khóc nức nở vừa kêu lên: "Sư phụ..."
Phác Xương Minh thấy vậy, trên mặt một mảnh đen sì, trừng mắt nhìn Phương Chính hỏi: "Đại sư, làm vậy có ý gì?"
Phương Chính lạnh nhạt trả lời một câu: "Cũng được."
Phác Xương Minh lập tức cảm thấy muốn thổ huyết, hắn có cảm giác, nếu như tiếp tục như vậy thì có lẽ đồ đệ của hắn sẽ bị đánh chết mất. Thế là Phác Xương Minh nói: "Đại sư, tiếp tục như thế thì chẳng khác nào một vòng tuần hoàn vô hạn. Không bằng chúng ta đổi một loại bệnh để trị, thì như thế nào?"
Phác Xương Minh cảm thấy đề nghị này của mình, Phương Chính nhất định sẽ đồng ý, dù sao tiếp tục thế này thì cũng không có ý nghĩa gì cả.
Nhưng mà...
Phương Chính dứt khoát lắc đầu nói: "Bần tăng thấy bây giờ rất tốt, hay là tiếp tục thế này đi. Phía sau ngươi nhiều người như vậy mà, có thể so thật lâu đó."
Nghe Phương Chính nói vậy, mấy người vốn đang đứng phía sau Phác Xương Minh lập tức cảm thấy da đầu tê rần, toàn thân run rẩy. Đặc biệt là tên vừa bị tát sưng mặt kia, việc đầu tiên sau khi bò dậy chính là kêu lên: "Đại sư, ta chợt nhớ ra là còn công việc chưa làm, xin đi trước." Nói xong, tên này che mặt, tranh thủ thời gian chạy đi, hiển nhiên là đã bị tát đến sợ.
Những người khác thấy vậy, lần lượt tiến lên phía trước nói với Phác Xương Minh: "Đại sư, ta chợt nhớ ra là ở nhà còn có việc, đi trước."
Một người nhanh chân liền bỏ chạy.
Người thứ hai tiến lên phía trước nói: "Đại sư, ta đau bụng, phải vội đi vệ sinh, cáo từ."
"Đại sư, mẹ tôi gọi tôi về nhà ăn cơm, xin gặp lại."
"Đại sư..."
Nhìn đám nhân viên công tác của đại sứ quán, cùng với những học trò đi theo hắn đều lũ lượt bỏ đi, Phác Xương Minh lập tức có cảm giác mình bị bỏ rơi, trong lòng một mảnh chua xót, khó chịu không nói nên lời.
"Lão sư, ngươi yên tâm, con vẫn còn ở lại đây." Lúc này, Phác Minh Đại đột nhiên kêu lên.
Phác Xương Minh sững sờ, cúi đầu nhìn về phía Phác Minh Đại đang bị đánh sưng thành đầu heo, hỏi: "Ngươi không sợ sao?"
Phác Minh Đại kiên quyết lắc đầu nói: "Chẳng phải chỉ là bị đánh thôi sao, không sợ."
Nghe những lời này, lông mày Phương Chính cũng theo đó nhíu lại, thản nhiên nói: "Hôm nay bần tăng đã chữa trị hơi nhiều rồi, Tịnh Tâm, sau này việc trị liệu giao cho con."
"Được rồi, sư phụ! Yên tâm đi!" Hồng Hài Nhi nghe xong, hưng phấn kêu lên!
Phác Minh Đại nghe xong, sợ đến mức suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất. Một cái tát của Phương Chính kia trực tiếp làm cho người ta ngất xỉu, cảm giác không hề đau đớn. Nhưng sau khi tỉnh lại thì đau đến thấu tim gan. Tuy nhiên nếu so sánh với một cái tát của Hồng Hài Nhi, thì cái của Phương Chính hoàn toàn có thể xem như là "không đau". Điểm quan trọng là, Hồng Hài Nhi đâu chỉ tát có một cái, mà là năm cái lận!
Nghĩ đến đây, lòng Phác Minh Đại rùng mình, tội nghiệp nhìn Phác Xương Minh.
Phác Xương Minh thở dài, nói: "Con về dưỡng thương đi."
Phác Minh Đại há hốc mồm, cuối cùng cắn răng nói: "Lão sư, con vẫn được mà."
"Lão sư, con thật sự vẫn được, chẳng phải chỉ bị tát vào mặt thôi sao? Con còn chịu được mà." Phác Minh Đại kiên định nói.
"Ta bảo ngươi... Ách, ngươi đang làm gì vậy?" Phác Xương Minh bỗng nhiên kêu lên.
Chỉ thấy Phương Chính không biết từ lúc nào đã đi tới cạnh cột bê tông cốt thép và đang làm gì đó, nghe hắn hỏi vậy, Phương Chính hơi ngẩng đầu, cười nói: "Không có gì, giúp vị thí chủ này chỉnh cổ lại thôi."
"Nếu ngươi không hiểu thì đừng có đụng bậy, xảy ra chuyện gì thì ngươi phải chịu trách nhiệm đó hả?" Phác Minh Đại một trăm hai mươi phần trăm là không ưa Phương Chính, bị ăn nhiều cái tát như vậy rồi, bây giờ có cơ hội liền gầm lên.
Phương Chính cười nói: "Ngươi cảm thấy ta cần phải chịu trách nhiệm sao?" Phương Chính không hề trả lời Phác Minh Đại, mà là hỏi người bệnh ở cột bê tông kia.
Đám người ngẩn người, hỏi cột bê tông cốt thép sao? Người mắc bệnh này xem qua là biết đã mất khả năng nói chuyện, hỏi hắn thì có ích gì?
Phác Xương Minh nhíu mày nói: "Phương Chính, xin hãy tôn trọng mỗi một người bệnh."
"Đại sư rất tôn trọng ta, ông ấy để cho ta được nói chuyện." Đúng lúc này, một giọng nói lạ lẫm mang chút khàn khàn vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận