Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1024: Khâu Bách Hồng

Chương 1024: Khâu Bách Hồng Cho nên, đây là điển hình của việc phí sức mà không có kết quả tốt, tự nhiên cũng không ai muốn làm.
Phương Chính lại cùng mọi người hàn huyên một hồi, đối với tình huống của Khâu lão bát cũng có thêm một bước nhận biết, lúc này mới cáo từ rời đi.
Ra phố hàng rong, Hồng hài nhi lại gần hỏi: "Sư phụ, ngươi nói cái tên Khâu lão bát này rốt cuộc nghĩ gì vậy? Đối tốt với hắn, hắn không để ý tới, đối với hắn tệ, lại lấy lại về, chỗ tốt gì đều nghĩ cho người ta. Cái gã này có phải bị chứng cuồng ngược đãi không?"
Phương Chính xoa xoa đầu Hồng hài nhi nói: "Đúng vậy, người bình thường đều nên đối với Khâu kim du tốt hơn một chút, nhưng mà sự thật lại ngược lại, chuyện này thật sự làm cho người ta khó hiểu."
Hồng hài nhi bĩu môi nói: "Sư phụ, vậy bây giờ chúng ta làm sao? Có muốn trực tiếp giết tới nhà Khâu Bách Hồng, hảo hảo thu thập ả ta một chút không?"
Phương Chính lắc đầu nói: "Mọi chuyện đừng vội kết luận, chúng ta đi xem xét kỹ hẵng nói."
Đây cũng là phong cách hành sự nhất quán của Phương Chính, điều tra rõ ràng rồi mới động thủ.
Nhà Khâu Bách Hồng cách phố hàng rong không xa, đi một chút đã đến. Nhà Khâu Bách Hồng có dừng một chiếc xe tải nhỏ, sân rất lớn, gà mái ngồi xổm ở bên ngoài cửa sổ phơi nắng sưởi ấm, một con chó vàng ở trong ổ không ra. Vừa nhìn thấy Phương Chính cùng Hồng hài nhi tới, con chó vàng lập tức chạy ra, nhe răng trợn mắt liền muốn sủa hai tiếng, biểu thị nó có tác dụng trông nhà.
Bất quá con chó vàng còn chưa kịp sủa đã bị ánh mắt hung hãn của Hồng hài nhi dọa cho cụp đuôi chạy về ổ im thin thít.
Phương Chính thì đưa tay cho Hồng hài nhi một cái bạt tai, bảo hắn ngoan ngoãn một chút, đừng một tí đã dọa nạt tiểu động vật.
Sau đó, Phương Chính mở Nhất Mộng Hoàng Lương thần thông mang theo Hồng hài nhi đi vào nhà Khâu Bách Hồng.
Lúc này, Khâu Bách Hồng đang ngồi trên giường cùng mấy người chơi mạt chược, trên mặt đất đám trẻ con ngồi đó gặm hạt dưa xem ti vi, trong phòng rất náo nhiệt.
Phương Chính không nhìn những người khác, mà mở tuệ nhãn nhìn về phía Khâu Bách Hồng, vừa nhìn, Phương Chính nhíu mày lại, chỉ thấy trên người Khâu Bách Hồng tuy có sát khí, nhưng không nồng đậm như Phương Chính đã nghĩ! Giữa thiên địa, bất hiếu tuyệt đối là đại tội nghiệt! Nếu một người cực kỳ bất hiếu, sát khí trên người tuyệt đối phải rất đậm, giống như ác quỷ. Nhưng Khâu Bách Hồng trước mắt, tuy có sát khí, nhưng cũng chỉ đậm hơn người thường một hai lần, thậm chí còn không bằng dân đầu đường xó chợ! Mặc dù kim quang trên người nàng không có nhiều, nhưng nhìn thế nào, Khâu Bách Hồng đều không giống người tội ác tày trời.
Chuyện này là sao? Chẳng lẽ lời đồn bên ngoài là sai?
Mang theo một bụng nghi vấn, Phương Chính mở pháp nhãn, lại nhìn. . .
Oanh!
Hình ảnh trước mắt Phương Chính vỡ vụn!
Phương Chính thấy một loạt cảnh xuất hiện trước mắt.
"Lão già kia, sắp hết năm rồi, mấy con gà nhà ông nuôi đâu? Còn không đưa tới đây? Chẳng lẽ ông còn muốn giữ lại cho cái đứa con hoang bị bỏ rơi kia của ông à?" Khâu Bách Hồng gầm thét trong điện thoại.
Không lâu sau, Khâu lão bát một tay xách theo một con gà đi đến, mặt đầy nếp nhăn gượng cười nói: "Khuê nữ, con muốn gà, ba ba đem đến cho con."
"Sao chỉ có hai con? Nhà ông không phải nuôi ba con sao? Con kia đâu? Ông ăn rồi à? Hay là cho con hoang gái của ông?" Khâu Bách Hồng nói giọng âm dương quái khí.
Sắc mặt Khâu lão bát có chút khó coi, nhưng vẫn nói: "Con kia để lại đẻ trứng, năm sau còn có gà con. . ."
"Mặc kệ! Ta muốn ba con gà, thiếu một con cũng không được! Hai con này ta giữ lại, mau đem con kia mang tới đây!" Nói xong, Khâu Bách Hồng liền đuổi Khâu lão bát ra ngoài.
Khâu lão bát ra cửa, quay đầu nhìn nhà Khâu Bách Hồng, thở dài rồi rời đi.
Không bao lâu, Khâu lão bát lại mang một con gà mái đến, lúc này Khâu Bách Hồng đã giết một con gà, làm lông, chặt thành miếng, đang xào nấu.
Khâu lão bát vừa vào cửa, đã ngửi thấy mùi đùi gà thơm nức, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng. Lúc này, một người đàn ông trong phòng nói: "Bố, mau vào ngồi đi, Bách Hồng đang nấu ăn đấy, lát nữa hai nhà chúng ta uống vài chén."
Khâu lão bát nghe xong, mặt liền vui vẻ hẳn lên, vừa muốn đáp lời thì nghe thấy tiếng Khâu Bách Hồng hừ lạnh từ nhà bếp vọng ra: "Ăn cái gì mà ăn? Suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn ăn, hát hát hát hát! Ăn nhiều như thế không sợ chết nghẹn à? Cả ngày ăn, nhà còn thừa gạo à? Lão Bát, sang năm ông phải chịu khó mà cày bừa, chứ cái cảnh này mỗi năm ăn cơm đã là vấn đề rồi."
Khâu lão bát nghe xong, nụ cười cứng đờ trên mặt, nhất là cái tiếng "Lão Bát" kia, không biết là do Khâu Bách Hồng cố tình gọi vậy để châm chọc, hay là do không coi Khâu lão bát là bố mình mà gọi như thế. Phương Chính đoán rằng, phần lớn là Khâu Bách Hồng cố tình gọi như vậy, nàng căn bản không xem Khâu lão bát là cha!
Người đàn ông trong phòng cũng ngượng ngùng nhìn Khâu lão bát, Khâu lão bát nhếch miệng nói: "Vậy... Nhà tôi còn chút việc, gà cứ để đấy, tôi đi trước."
Nói xong, Khâu lão bát xoay người rời đi.
Chờ Khâu lão bát đi, Khâu Bách Hồng nói với người đàn ông trên giường: "Sau này chuyện nhà chúng ta, anh ít ra vẻ ngây thơ ba phải thôi!"
Người đàn ông không lên tiếng. . .
Hình ảnh chuyển đổi.
Khâu Bách Hồng mặt mày không tình nguyện đi tới nhà Khâu lão bát, người chồng ở bên cạnh nói: "Thôi đi, đừng có mặt xị xuống thế. Hôm nay là sinh nhật cha anh, dù sao em cũng phải qua một chuyến, không phải sao?"
"Ha ha. . . Anh nhận hắn là cha, chứ tôi không có." Khâu Bách Hồng nói giọng âm dương quái khí.
Người chồng có chút bất đắc dĩ, chỉ biết ngậm miệng.
Hai người vào nhà, thấy Lưu Lão Thực ngồi trong phòng cùng Khâu lão bát trò chuyện, Khâu kim du đang bận bịu dưới bếp, giường đất trong phòng đã đốt lửa, trên bàn còn có một bình rượu trắng. Trên nóc tủ đặt một bình rượu vang đỏ có vẻ sang trọng. . .
Khâu Bách Hồng vừa nhìn, nhướng mày nói: "Ồ, lão Bát, ông đây còn uống cả rượu vang cơ đấy? Khá đấy nhỉ? Giấu được bao nhiêu tiền riêng rồi hả?"
Khâu lão bát nghe xong, mặt lập tức khó coi.
Lưu Lão Thực buồn bã nói: "Đấy là tôi mua, bố mạch máu không tốt, nghe người ta nói uống rượu vang sẽ giúp mềm mạch máu."
"Anh mua hả!" Khâu Bách Hồng kéo dài giọng, liếc nhìn Khâu lão bát.
Khâu lão bát bị nàng nhìn, cúi đầu, không lên tiếng.
Khâu Bách Hồng đi đến bên cạnh rượu vang, nhìn kỹ rồi nói: "Lão Bát, với cái lưỡi của ông, chắc cũng chả phân biệt được rượu ngon rượu dở. Để ông uống thì phí của, vậy đi, lát nữa tôi mang về, hôm nào mua cho ông loại kém hơn một chút, ông cứ uống đỡ đi."
Lưu Lão Thực nghe xong, lập tức có chút nổi giận, tuy anh hiền lành nhưng không có nghĩa là để mặc người khác muốn làm gì thì làm! Anh vừa muốn nổi đóa thì Khâu lão bát vội vàng kéo tay anh, cười nói: "Tôi người này số nghèo, không uống được đồ tốt. Nếu Bách Hồng thích thì cứ lấy đi."
"Như thế mới đúng." Nói xong, Khâu Bách Hồng cầm lấy chai rượu vang, trực tiếp ôm chặt vào lòng, giống như sợ người khác cướp mất.
Bữa cơm này diễn ra trong bầu không khí nặng nề, ai cũng buồn bã không vui.
Hình ảnh lại chuyển.
Ngoài cửa sổ, gió lạnh thấu xương thổi làm khung cửa sổ như run rẩy, tiếng gió kêu gào như ác quỷ than khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận