Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 568: Hối hận a

"Chương 568: Hối hận a"
"Phục vụ viên, có « Khuynh Thành » không?" Lúc này, một cậu trai trẻ đi tới trước mặt hắn, khiến lão bản rạp chiếu phim, người đang mặc đồ lao động và định làm nhân viên phục vụ để giúp khuếch trương thanh thế, trở thành người trầm mặc phục vụ khách hàng.
"Không có..." Lão bản rạp chiếu phim thật lâu mới nói ra được những lời này, chỉ cảm thấy cổ họng khàn khàn nóng rát, rất khó chịu.
"Cái rạp chiếu phim tồi tệ gì vậy, ngay cả « Khuynh Thành » cũng không có, sớm đóng cửa đi là vừa." Chàng trai trẻ quay người rời đi.
Lão bản rạp chiếu phim thật lâu muốn khóc!
"Lão bản, bên phía « Khuynh Thành » cự tuyệt cho chúng ta chiếu lại rồi, chúng ta không chia phần trăm cũng không được..." Thư ký nhỏ giọng báo.
Lão bản rạp chiếu phim thật lâu, hai mắt tối sầm, trực tiếp ngất đi.
Trái ngược lại, bên chỗ Đại Hồ Tử thì vui như trẩy hội, hắn là người sớm nhất giúp đỡ 《 Khuynh Thành 》, sau khi chiến thắng đương nhiên nhận được quả ngọt lớn. Vô số lời tán dương tràn ngập khu bình luận của Đại Hồ Tử, hắn cười toe toét không ngậm miệng lại được, chỉ có thể vất vả trả lời, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn...
Đồng thời, bởi vì danh tiếng cao, các công ty quảng cáo cũng tìm tới, Đại Hồ Tử cười đến mặt cũng căng cả ra...
Đương nhiên vui vẻ nhất vẫn là đoàn làm phim « Khuynh Thành », ai nấy trong nhóm chat đều vui sướng tột độ, hò hét Lý Tuyết Anh ra mời đi ăn cơm, mua túi xách...
Lý Tuyết Anh tự nhiên vui vẻ đáp ứng, chỉ là lúc lên máy bay, nàng theo bản năng liếc nhìn Nhất Chỉ sơn. Mấy ngày nay, mỗi ngày nàng đều đến Nhất Chỉ sơn ngồi một chút, ngắm hòa thượng trên núi gõ trống, rung chuông, niệm kinh, luyện chữ, dạy Mã người thọt điêu khắc, ngắm rừng trúc lay động trong gió, ngắm sóc ngủ say trên cành cây, ngắm độc Lang đuổi theo bươm bướm chạy loạn, ngắm Hồng hài nhi ông cụ non dạy dỗ một con châu chấu, ngắm Bạch Vân trôi trên không trung, tận hưởng sự thong thả tự tại nơi này.
"Nếu có ngày không chịu được nữa, ta sẽ đến ngọn núi đối diện ngươi, cũng đến hưởng thụ sự yên tĩnh, hài hòa giữa đất trời này." Lý Tuyết Anh thầm nói trong lòng, nhưng cuối cùng, vẫn là tiếng ồn ào của máy bay đánh tan một giấc mộng tĩnh tại...
Bất kể thế giới bên ngoài có bao nhiêu ồn ào, trên Nhất Chỉ sơn vẫn luôn yên tĩnh, hài hòa.
Phương Chính ngồi dưới gốc cây bồ đề đọc tin tức gần đây, chiến tranh ZD cũng đang lan rộng khắp cả nước, toàn thế giới đều đang phản chiến, vô số người dân các nước xuống đường, hy vọng dừng chiến, dù Trung Quốc không có xuống đường tuần hành nhưng cảm xúc phản chiến ngày càng dâng cao... Trong bối cảnh toàn thế giới khao khát hòa bình, « Khuynh Thành » như được tiếp sức, một đường ca vang tiến mạnh, phòng vé ở Trung Quốc một đường tăng vọt, liệu năm mươi tỷ có ngăn nổi nó hay không, không ai biết, đây là một cơn cuồng hoan phim thuộc về « Khuynh Thành »...
Hồng hài nhi nằm trên lưng Phương Chính, xem nội dung trên điện thoại di động, nghiêng đầu nói: "Sư phụ, « Khuynh Thành » nổi tiếng quá sức tưởng tượng luôn đó."
Phương Chính lắc đầu nói: "Lần này không phải do « Khuynh Thành » nổi tiếng, mà là mọi người khao khát hòa bình quá lớn, « Khuynh Thành » chẳng qua là đứng trên đầu ngọn gió mà thôi."
Hồng hài nhi ngơ ngác gật đầu...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, một ngày trôi qua, theo một loạt tiếng pháo nổ vang lên, tiếng đồng la vang lên, Phương Chính bị đánh thức, bước ra khỏi chùa, đứng trên vách núi nhìn xuống dưới, chỉ thấy dưới núi một mảnh náo nhiệt.
"Sư phụ, đây là sao vậy?" Độc Lang tò mò nhìn xuống, đầu to vươn ra khỏi vách núi, con sóc trên đầu vội vàng túm lấy lỗ tai độc Lang, để nó không bị ngã xuống.
Phương Chính nói: "Ngày mùng 1 tháng 8, ngày thành lập quân đội, một ngày lễ thuộc về quốc gia."
"Ngày thành lập quân đội?" Hồng hài nhi ngẩn người, rồi hỏi: "Sư phụ, thành lập quân đội chẳng phải là để đánh nhau sao? Chuyện này có tốt lành gì đâu... Không phải thầy cũng nói, đánh nhau là tội sao?"
Phương Chính gật đầu nói: "Chiến tranh đúng là tội, nhưng thành lập quân đội không có nghĩa là chỉ để đánh nhau. Cũng giống như đàn sói các con, nếu muốn sinh tồn trong rừng, nếu được cung cấp đầy đủ thức ăn, các con có phải sẽ ăn no ngủ, ngủ xong lại ăn không?"
Độc Lang dứt khoát lắc đầu nói: "Đương nhiên là không được, nếu mình không đủ mạnh, sói không đủ đông, gặp phải gấu chó đến cướp thì phải làm sao?"
Phương Chính nói: "Vậy là được rồi, các quốc gia cũng vậy thôi, mỗi nước đều có tài nguyên nhất định, nếu không đủ thực lực để bảo vệ những thứ này, thì rất có thể sẽ bị hổ báo sài lang dòm ngó, như vậy chiến tranh là khó tránh khỏi. Ngày thành lập quân đội thường có duyệt binh, mục đích của duyệt binh giống như cho gấu chó thấy rằng đàn sói của các con rất đông, rất cường tráng, nanh vuốt sắc bén cỡ nào, nếu con đủ mạnh, thì gấu chó cho dù có muốn cướp của con cũng không dám manh động.
Trên đời không có hòa bình vô điều kiện, hòa bình cần có sức mạnh to lớn để bảo vệ."
Độc Lang gật đầu lia lịa, hiển nhiên nó rất tán đồng lý lẽ của Phương Chính.
"Sư phụ, dưới núi náo nhiệt quá, con muốn xuống xem có được không?" Sóc con tò mò nhìn cảnh tượng nhộn nhịp trong thôn Nhất Chỉ.
"Sư phụ, con cũng muốn đi xem duyệt binh." Hồng hài nhi kêu lên.
Độc Lang không nói gì, nhưng đôi mắt to đầy khát vọng đã nói lên tất cả.
Hầu Tử lầm bầm một câu: "A Di Đà Phật, bần tăng cũng muốn đi."
Phương Chính cười nói: "Muốn đi thì đi thôi, đi, cùng nhau xuống núi!"
"A! Đi đi!" Sóc con reo hò nhảy cẫng, trượt chân ngã nhào xuống, ngã một cú đau điếng, khiến mọi người cười ồ lên...
Trên núi còn cảm nhận được không khí vui tươi của ngày lễ, đến dưới núi lại thấy vắng vẻ, trên đường không thấy bóng người.
"Sư phụ, dân làng đâu rồi? Sao chẳng thấy một ai thế?" Sóc con bỏ con độc Lang với cái lưng trơn trượt khó cưỡi của nó, ngồi trên vai Phương Chính, tay ôm miếng măng.
Lời vừa dứt, đã nghe tiếng hoan hô vọng ra từ nhà Vương Hữu Quý: "Tốt! Cái này hay! Ha ha..."
Sóc con, độc Lang, Hầu Tử, Hồng hài nhi nghi hoặc nhìn về phía Phương Chính.
"Nhìn bần tăng làm gì? Bần tăng cũng không biết họ đang làm gì, qua xem thử đi." Nói rồi, Phương Chính dẫn đám tiểu tử kia đến nhà Vương Hữu Quý, vừa bước vào cửa liền thấy một đám đông dân làng, còn có cả thầy trò Khương Chu, người ngồi trên giường, người ngồi dưới đất, trên bàn bày biện dưa hấu, kem, còn có một thùng nước lớn ướp lạnh dưa chuột, cà chua mới hái, trông rất ngon miệng.
Trên TV, đang chiếu một chương trình của Trung Quốc, chỉ thấy một đội quân nhân từ xa tiến tới, bước đều tăm tắp, nghiêm chỉnh giơ chân, mỗi bước đi đều có âm thanh, tiếng phanh phanh vang vọng khiến đám người rộn ràng khí thế! Ai nấy đều bàn tán về nội dung trên TV, nào là quân đội đi không thua kém gì, quân nhân đẹp trai quá vân vân...
Phương Chính đến, lập tức gây náo động cả hiện trường, mọi người vội vàng chào hỏi, nhường chỗ cho Phương Chính.
Phương Chính cũng không khách khí, đi lên ngồi trên giường, ngắm cảnh náo nhiệt.
Hồng hài nhi bọn người nhìn về phía Phương Chính, Phương Chính ra hiệu cho chúng tùy ý ngồi.
Kết quả sóc con, độc Lang, Hồng hài nhi vèo một cái chạy đi, sóc con nhảy lên bàn, ném dưa hấu xuống đất, độc Lang nhanh chóng chạy tới bắt đầu ăn, còn về TV, thứ này chỉ thích đồ ăn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận