Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1235: Bị trang bức

Trước kia là đội trưởng đội cảnh sát cơ động, sau khi nhìn Chu Lâm rồi lại nhìn Phương Chính, cuối cùng nhìn lên cái lỗ lớn trên đỉnh đầu, ngoan ngoãn lấy điện thoại di động đưa cho Chu Lâm. Chu Lâm nhận lấy điện thoại, đang định nói gì đó thì Phương Chính lên tiếng: "Chúng ta có thể ra ngoài, nhưng các ngươi phải bảo vệ cho tốt mấy đứa nhóc này, nếu như chúng chết hết, sét sẽ không biết rơi vào đâu đâu." Đội trưởng liên tục gật đầu nói: "Yên tâm đi đại sư, ngài đã lên tiếng, tôi cam đoan sẽ liều mạng bảo vệ bọn chúng. Nhưng mà sét lớn như vậy, nhỡ mà chúng nó bị chết vì sét đánh hoặc bị thương thì..." Phương Chính cười đáp: "Không sao, sét này sẽ không làm hại đến chúng đâu." Phương Chính dám nói vậy tự nhiên là có căn cứ. Đã lâu nay, hắn sớm đã nắm rõ tính tình của Lôi Đình này, mặc dù trông rất đáng sợ nhưng thực chất nó không gây bất kỳ nguy hại gì đến ai khác ngoài Phương Chính. Nói trắng ra thì, sét này là nhắm vào Phương Chính mà đến, mục tiêu rõ ràng, trông thì đáng sợ, nhưng chắc chắn sẽ không gây hại đến những người vô tội.
Nghe Phương Chính nói vậy, mọi người cũng yên tâm hơn. Nhìn những cái xác chết trên đất, bỗng nhiên một lão nhân kéo đứa bé lại, nói với đứa bé: "Con à, chúng ta sai rồi, nên xin lỗi. Đi theo ta, chắp tay trước ngực, cầu nguyện cho chúng nó, xin chúng nó tha thứ." Đứa bé ngoan ngoãn làm theo, thì thầm: "Thật xin lỗi." Lúc này, người phụ nữ tóc dài khẽ nói: "Đúng vậy, nói một ngàn một vạn lần, nếu như chúng ta tuân thủ quy tắc không dùng đèn flash thì chí ít chúng đã có thể sống thêm được một chút rồi. Chúng ta cũng là kẻ giết người." Nói xong, người phụ nữ cũng đưa cô con gái mình chắp tay trước ngực, nói xin lỗi theo. Thấy vậy, mọi người cũng nhao nhao học theo, lũ trẻ thấy bố mẹ làm vậy cũng không khóc nữa, ngoan ngoãn chắp tay trước ngực, xin lỗi và cầu nguyện. Một cô bé nhỏ giọng hỏi: "Ba ơi, sau khi về nhà, chúng ta có thể thả mèo đi không?" Người bố: "Ách, mèo mà rời khỏi nhà sẽ thành chó hoang đấy. Không thể thả nó đi được, nó là người nhà mà, con phải đối xử tốt với nó, đừng cứ bỏ nó vào bồn cầu là được rồi." Cô bé: "À, con chỉ muốn giúp nó tắm thôi, lần sau con cho nó vào máy giặt đồ nhé." Người bố: "...".
Chu Lâm cũng quay cảnh này lại phát trực tiếp lên trên nền tảng, đám fan hâm mộ xem thấy cảnh tượng này, lại được nghe Chu Lâm ba hoa về nội tình, ai nấy cũng đều cảm thán. Sau đó họ kêu gọi bạn bè, khuyên mọi người đừng nên xem cái gọi là đom đóm giương nữa. Đồng thời, hàng loạt bình luận 666 bay lên: "Ôi nữ vương, lần đầu tiên xem cô phát trực tiếp, không hề tục tĩu mà lại thoải mái như vậy! Bắn tên lửa đẩy nào!" "Ôi nữ vương, khen ngợi nhé, mẹ kiếp ta xem mà rơi nước mắt!" "Không thể không nói, lần này các bậc phụ huynh có thể xem như đã đạt được mục đích, họ thực sự đã cho lũ trẻ một bài học." "Nói gì thì nói, làm vẫn tốt hơn. Làm gương mới là cách giáo dục tốt nhất. Các bậc phụ huynh này thật sự đã rất chính xác khi làm vậy." "Nói đi cũng phải nói lại, các bậc phụ huynh cũng có lỗi, nhưng lỗi lớn hơn vẫn là tổng giám đốc của cái quán mộng ảo kia đúng không? Phụ huynh không tuân thủ quy tắc thì cũng không nghĩ sẽ hại người. Còn tên tổng giám đốc thì biết rõ những con đom đóm này bị bắt đến sẽ không sống được bao lâu mà vẫn làm như vậy. Dùng mạng sống để đổi tiền, tiền có máu tanh, hắn kiếm được chẳng lẽ không cắn rứt lương tâm à?" "Đúng vậy, người ta ăn gà vịt cá, lợn dê bò là vì sinh tồn. Chỉ vì vui đùa mà hại chết nhiều sinh mệnh nhỏ bé như vậy thì thật là quá đáng." "Phản đối loại hành vi này!" "Đúng vậy, phản đối!". . Cùng lúc đó, trên Microblogging cũng bắt đầu có người kêu gọi mọi người phản đối thứ lãng mạn nhuốm máu này, nhưng vì lực ảnh hưởng có hạn, nên không gây ra sóng gió lớn. Lúc này Chu Lâm nói: "Đại sư, người có nhiều fan hâm mộ, có muốn kêu gọi mọi người một chút không?" Phương Chính gật đầu, cũng lấy điện thoại di động ra, đăng lên Microblogging những gì mình đã thấy hôm nay, sau đó đăng kèm ảnh chụp cảnh tượng đầy trời lưu huỳnh cùng những cái xác chết thảm trên mặt đất. Một tấm thì rực rỡ, một tấm lại thê lương đến lạnh tim. Sự so sánh đối lập mãnh liệt, kích thích sâu sắc đến tất cả những người quan sát Microblogging.
Trong một thoáng, trên mạng xã hội vì sự dẫn dắt của Phương Chính mà bùng nổ, ngày càng có nhiều người hô hào phản đối loại hành vi kinh doanh nhuốm máu này. Đúng lúc này, Lý Tuyết Anh đăng lại bài của Phương Chính lên Microblogging, đồng thời thêm vào một câu: "Máu tanh đến thế, uổng làm người!" Nhờ sự chia sẻ của Lý Tuyết Anh, trên mạng lập tức dấy lên một làn sóng lớn, đồng thời đẩy sự việc này lên cao trào, lập tức xông lên vị trí thứ 5 trên bảng xếp hạng tìm kiếm nóng, sau đó nhanh chóng thăng tiến! Lại thêm một đám đại V cùng đăng bài, chỉ trong mười mấy phút, sự việc đã leo lên vị trí thứ nhất của bảng tìm kiếm nóng, nhất thời thu hút sự chú ý của mọi người. "Đồ hỗn đản! Cái tên Phương Chính này đúng là đồ hỗn đản! Ta đối xử tốt với hắn rồi mà, tìm ta gây sự làm cái gì? Phá hoại việc làm ăn của ta, chặn đường kiếm tiền của ta, ta sẽ không để yên cho hắn đâu!" Giám đốc Hướng tức giận đập cốc xuống đất. "Hướng tổng, bây giờ làm sao đây?" Một tên thuộc hạ hỏi. "Làm sao à? Mẹ nó tôi làm sao biết phải làm sao?" Hướng tổng ôm đầu, một mặt phiền muộn. Lúc này, một cô gái nhẹ giọng nói: "Hướng tổng, thật ra cũng không có gì đâu. Cả nước đâu chỉ có mình chúng ta làm ăn buôn bán đom đóm, còn những người nuôi đom đóm cũng đang nhìn kìa. Phương Chính đang đánh thì không chỉ là mình chúng ta, hắn muốn đánh sập hết tất cả đấy! Chúng ta im tiếng thì tự khắc có người lên tiếng thôi!" Cô gái nói. Hướng tổng nghe vậy, mắt nheo lại, cười khẩy: "Đúng là vậy, đom đóm có một hai đồng một con, mọi người một lần nhập hàng thì có đến mấy vạn mấy chục vạn, đây đâu phải là chuyện làm ăn nhỏ. Chúng ta thì chỉ là tiểu thương, nhưng trong giới này cũng có các đại lão, bọn họ không thể dễ dàng chiều theo ý hắn như thế được!"
Nghĩ đến đây, Hướng tổng nói: "Đóng cửa, nói với bên cung cấp, đợt hàng đom đóm đã đặt kia thì chúng ta từ bỏ. Chờ một thời gian nữa tính tiếp, ta không tin cái ngành công nghiệp lớn thế này sẽ bị một gã hòa thượng làm cho tan tành được!" Sau khi cửa hàng trải nghiệm mộng ảo của Hướng tổng đóng cửa, mấy người Phương Chính cũng đã mất đi mục tiêu tiếp tục công kích. Chu Lâm nhìn cửa hàng trải nghiệm hỏi Phương Chính: "Đại sư, bây giờ làm sao đây? Vừa rồi người kia nói trong trung tâm còn mười mấy vạn con đom đóm, nếu như không mau chóng đưa chúng về nơi sản xuất thì sợ rằng chúng sẽ chết mất thôi. Chúng không sống được mấy ngày nữa." Phương Chính gật đầu nói: "Không sao, bần tăng tự có cách." Nói xong, Phương Chính dùng thần thông của Hồng Hài Nhi, đang uống nước, Hồng Hài Nhi đột nhiên rùng mình, ngẩng đầu nhìn quanh, tặc lưỡi: "Đến làm việc thôi, nếu không thì..." Nói xong, nó liếc nhìn con cá ướp muối, đặc biệt là cái miệng rộng của nó! Hồng Hài Nhi lập tức bay lên không trung, trong chớp mắt đã đi xa. Nhưng mà, Phương Chính chưa kịp đợi Hồng Hài Nhi trở lại, thì đã có người tìm đến cửa: "Ngươi là Phương Chính phải không?" Người tới là một người đàn ông mặc âu phục, mặt mũi kiêu căng, đôi mắt như mang theo một sự phân biệt đẳng cấp trời sinh, nhìn Phương Chính bằng ánh mắt xem thường như thể đang nhìn một con kiến. Phương Chính hỏi: "Đúng là bần tăng, thí chủ, có chuyện gì không?" "Không có gì, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, có một số người ngươi không thể đắc tội, có một số việc không phải việc của ngươi, nên sớm rút lui, để tránh bị cuốn vào vòng xoáy, không thể tự kiềm chế mà hối hận không kịp." Người đàn ông ngạo nghễ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận