Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 885: Hàng yêu phục ma

Khương Ngọc thở dài nói: "Đáng tiếc, chúng ta đều ngộ ra chậm. Từ trước đến nay, chúng ta đều ôm khư khư đồ của lão tổ tông, không chịu tiếp thu những tinh hoa y học khác, biển cả bao la đón nhận trăm sông. Bây giờ… Thật nực cười, chúng ta tự xưng là ba thánh thủ y học của nước nhà, nhưng trên thực tế, ngay cả một quyển tâm đắc tập hợp thư tịch cũng không hề lưu lại, càng không đào tạo được một đệ tử nào có thể sánh bằng, thậm chí vượt qua chúng ta. Về điểm này, chúng ta không bằng Pác Xương Minh."
Tống Ngọc Hà không nói gì, dù không muốn thừa nhận nhưng trong lòng ông rất rõ, mặc dù Pác Xương Minh làm chuyện rất khốn kiếp, nhưng quả thực ông ta đã làm nhiều điều hơn cho đất nước và người dân mình so với Tống Ngọc Hà. So sánh hai người, Tống Ngọc Hà hoàn toàn thua kém đối phương.
Hai người càng nói càng cảm thấy không khí nặng nề. Không có điển tịch lưu lại, cũng không thể thu thêm đồ đệ để truyền thụ y thuật. Điều này đồng nghĩa với việc những y thuật Trung y đỉnh cao của họ sẽ bị thất truyền!
Trước kia chưa từng trải qua những chuyện này, họ không nhận ra sự quan trọng của nó. Bây giờ, sự việc xảy ra khiến họ mới hiểu hành vi của mình ngu xuẩn đến mức nào, dù là đối với bản thân, với nghề nghiệp này hay thậm chí với cả dân tộc, đất nước.
Nhưng nói gì cũng vô dụng, hai người trầm mặc một hồi, Khương Ngọc nói: "Tên kia cũng bại rồi, bây giờ xem như chúng ta toàn quân bị diệt... Tống đại ca, nếu, nếu thật sự đến bước đường đó, ta chuẩn bị bỏ qua hết tất cả vinh dự, không màng đến mặt mũi, dốc hết sức cũng phải truyền lại y thuật."
Nghe vậy, Tống Ngọc Hà giật mình, đối với những người như bọn họ, cái gì quan trọng nhất? Đương nhiên là danh tiếng! Danh tiếng không chỉ liên quan đến bản thân mà còn liên quan đến vận mệnh của gia tộc.
Một bác sĩ, nếu ngay cả sự thành tín cũng không đảm bảo được thì còn nói gì đến y thuật? Đây chẳng khác nào tự ném mình vào vực sâu vạn kiếp bất phục! Nhưng có vẻ đây là cách duy nhất để phá giải cục diện. Thế nhưng cái giá phải trả cũng quá lớn, cứu vớt Trung y nhưng lại đánh mất nhân phẩm của người hành nghề. Ba thánh thủ còn không giữ lời hứa, vậy uy tín của Trung y để đâu?
Thậm chí, họ còn mở một tiền lệ xấu, làm hỏng toàn bộ giá trị quan của ngành Trung y!
Nghĩ đến đây, trán Tống Ngọc Hà toát đầy mồ hôi lạnh, càng nghĩ càng thấy nước cờ này của Pác Xương Minh thật cao tay. Dù họ làm gì thì Trung y cũng sẽ phải trả một cái giá rất lớn. Cái giá này bây giờ chưa nhìn ra, nhưng những ảnh hưởng trong tương lai thì quá lớn. Tổn thất này, Trung y gánh không nổi!
Tống Ngọc Hà nói ra nỗi lo của mình, Khương Ngọc lại hỏi ngược: "Đều là thuốc độc, chúng ta chỉ có thể chọn loại ít độc hơn để ăn. Cứ kéo dài ngày nào hay ngày ấy, biết đâu về sau có người phá được cục diện thì sao?"
"Biết đâu về sau?" Nói đến đây, Tống Ngọc Hà chợt nghĩ đến vị hòa thượng thần bí trên Nhất Chỉ sơn! Từ khi trở về, lòng Tống Ngọc Hà chưa bao giờ bình tĩnh, chỉ cần nghĩ đến Phương Chính, ông liền có cảm giác run rẩy. Nhưng bây giờ ngẫm lại, ngoài việc hơi thần kỳ ra, Phương Chính có vẻ không hề làm gì tổn hại đến ông cả.
Vậy thì, vị hòa thượng thần kỳ này, biết đâu có cách thì sao?
Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Hà ngay lập tức kể lại chuyện gặp Phương Chính, những chuyện này lúc trước ông đã giấu. Đến khi nói ra, Khương Ngọc nghe xong thì mắt chữ O mồm chữ A, hỏi: "Ngươi không bị bệnh đấy chứ? Cái loại hòa thượng sơn dã đó mà ngươi cũng tin à?"
"Ta cũng không muốn tin, nhưng chúng ta còn có cách nào khác sao?" Tống Ngọc Hà cay đắng hỏi.
Khương Ngọc lắc đầu: "Cái tên Phương Chính mà ngươi nói, ta đã tìm hiểu rồi, đúng là một cao tăng mang màu sắc truyền kỳ. Nhưng hắn mới bao nhiêu tuổi? Hắn tinh thông Phật pháp đã không dễ dàng rồi, còn tinh thông cả khắc, vậy thì đúng là yêu nghiệt trong số những kẻ biến thái! Bây giờ ngươi lại nói hắn còn giỏi cả y thuật, thậm chí có thể là cao thủ ẩn dật trong dân gian... Thật lòng mà nói, không phải ta không tin, mà là chuyện đó có thể xảy ra sao? Nếu có thật, thì không phải yêu nghiệt nữa, mà là yêu quái mất thôi!"
Tống Ngọc Hà không giống Khương Ngọc. Khương Ngọc sau khi nghe xong liền chạy thẳng đến Hắc Sơn Thị, tìm bạn bè hỏi thăm tình hình của Phương Chính chứ không vội vàng lên núi. Vì thế những điều Khương Ngọc nói Tống Ngọc Hà hoàn toàn không biết. Bây giờ nghe xong, Tống Ngọc Hà cũng thấy choáng váng. Một tiểu hòa thượng chưa đến 20 tuổi, lại tinh thông cả ba loại kỹ nghệ, mà lại đều đạt đến cấp độ đỉnh cao, chuyện này có thể xảy ra sao? Ngay cả yêu nghiệt thời xưa cũng không làm được như thế! Chuyện này quả thật là yêu quái!
Nhưng, cái gọi là yêu quái, không phải là điều không thể tin sao?
Khương Ngọc tiếp tục: "Thay vì trông chờ vào hắn, ta thà đi tìm một vài danh y Trung y khác để nói chuyện thì hơn. Không thể để họ đi vào vết xe đổ của chúng ta!"
Tống Ngọc Hà khẽ gật đầu: "Cũng tốt, chúng ta đã sai rồi, không thể để người khác tiếp tục đi sai đường."
"Còn ngươi thì sao?" Khương Ngọc hỏi.
Tống Ngọc Hà có chút mê mang nhìn lên trần nhà, ông rất muốn nói là muốn tìm chỗ ẩn nấp, sống nốt quãng đời còn lại. Nhưng không biết vì sao, trong khoảnh khắc ấy, ông lại nghĩ đến Phương Chính trên Nhất Chỉ sơn. Nghĩ đến gã ăn mày xấu xí, nghĩ đến sự xuất hiện đột ngột của Phương Chính, làm thế nào mà hắn có thể làm được? Vì sao hắn lại thăm dò mình như vậy? Rốt cuộc là vì điều gì?
Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Hà cắn răng một cái: Nếu ta đã không làm được gì, chi bằng thử đánh cược một lần xem sao, biết đâu hắn thật sự có thể làm được? Ba ngày nữa, ta sẽ tự mình đi nghe!
Thế là Tống Ngọc Hà nói: "Ta muốn ở lại, tĩnh tâm một mình."
Khương Ngọc gật gật đầu, không hỏi thêm.
Hai người bắt đầu nói chuyện khác.
Vào buổi tối, Phương Chính nhận được một phong thư.
Phương Chính nhìn lá thư trong tay, có chút trợn tròn mắt. Lớn như thế này, hắn thật sự chưa bao giờ nhận thư! Vật này quả thật là đồ cổ trong truyền thuyết! Phương Chính từng cho rằng thư từ đã biến mất rồi.
Mở ra xem, Phương Chính ngây người, bên trong toàn là tư liệu về Pác Xương Minh, còn có nội dung Pác Xương Minh liên tiếp đánh bại ba thánh thủ Trung y của Trung Quốc. Bất quá nội dung không được chi tiết, phía trên không có liên quan đến nội dung cuộc thi, chỉ nói đến thắng bại, cùng với những ảnh hưởng do thắng bại đó mang lại.
Nhưng điều thật sự gây ấn tượng chính là màu mực của chữ! Vậy mà đều là màu đỏ mực, tựa như huyết thư, chỉ nhìn thôi cũng đã mang đến một cảm giác mạnh mẽ đánh thẳng vào thị giác!
Dù không thấy người viết tài liệu này, Phương Chính vẫn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ, tự trách, bi ai và sự khẩn cầu của người đó!
"Sư phụ, ai đưa cho người vậy?" Hồng Hài Nhi lại gần, tò mò hỏi.
Phương Chính lắc đầu, hắn cũng không biết ai gửi. Bất quá, hắn ít nhiều có thể đoán được thân phận của đối phương, chỉ là không dám chắc chắn thôi. Bất quá điều này không quan trọng.
Phương Chính cất lá thư vào, để sang một bên.
Hồng Hài Nhi tò mò hỏi: "Sư phụ, Trung y sắp tiêu rồi, người không lo lắng sao?"
Phương Chính cười nói: "Pác Xương Minh tuy thông minh, nhưng con đường cuối cùng hắn đi không phải đường chính, mà là đường tà."
"Ách, vậy thì sao?" Hồng Hài Nhi hỏi.
Phương Chính nói: "Bần tăng là hòa thượng."
"Sư phụ người nói trực tiếp hơn một chút được không? Làm ta rối hết cả đầu rồi." Hồng Hài Nhi cười khổ.
Phương Chính chậm rãi đứng dậy, đẩy cánh cửa chùa ra, chắp tay sau lưng, nhìn dãy núi phía xa, có chút ngẩng đầu lên, cười nhạt một tiếng: "Hàng yêu phục ma là chuyện của hòa thượng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận