Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 690: Buồn rầu

"Cái này to quá vậy?" Phương Chính cũng giật mình! Cải trắng, một trong những loại rau quả phổ biến nhất ở vùng Đông Bắc, Phương Chính từ nhỏ đã lăn lộn trong đất trồng cải trắng, thấy qua vô số lần. Nhưng cái cây cải trắng này, Phương Chính dám chắc, với điều kiện gen bình thường, toàn thế giới không có cây nào lớn hơn được! Đây còn chưa phải điểm chính, hiện giờ vẫn là ban đêm, trăng chưa lặn, ánh trăng rọi xuống, chiếu lên cây cải trắng, cây cải này lại còn sáng trong! Ánh trăng màu bạc trắng pha chút xanh lam, rải lên cây cải trắng, ngay cả cuống của nó cũng lộ ra thứ màu lốm đốm kỳ lạ, trắng như ngọc! Bên trên lớp ngọc trắng là lá cây màu xanh biếc, nhìn thế nào, nó đâu phải cây cải trắng? Rõ ràng là đồ chạm ngọc mà! Giờ khắc này, Phương Chính cuối cùng đã hiểu, vì sao cây cải này lại được gọi là cải trắng bạch ngọc! Mấy hòa thượng ở Linh Sơn này cũng quá mưu lợi rồi, trực tiếp lấy hình dáng đặt tên, đúng là lười biếng! Đồ ngốc! Rắc! Đúng lúc này, một tiếng giòn tan vang lên! Thanh âm này không lớn, nhưng khi vang lên trên đỉnh Nhất Chỉ sơn này, lại trở nên khác biệt. Hiện giờ đang vào cuối thu, trời còn chưa sáng, chim chóc còn đang ngủ; sương mới rơi xuống, trời giá lạnh, côn trùng đã ngủ đông cả rồi. Toàn bộ trên đỉnh núi ngoài tiếng gió thỉnh thoảng thổi, thì đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được! Bởi vậy âm thanh này trong nháy mắt thu hút sự chú ý của mọi người, Phương Chính, Hầu tử, Độc Lang, Hồng hài nhi, bốn cặp mắt tò mò quét về phía nơi phát ra âm thanh! Chỉ thấy, không biết từ lúc nào, con sóc đã chạy đến bên cạnh cây cải trắng bạch ngọc, gặm một miếng vào nó! Miệng của gia hỏa này vừa cắn vào, phát ra tiếng vang, liền không dám động đậy nữa, cứ đứng đó, đôi mắt to tội nghiệp nhìn đám người... dường như đang nói: "Ta không cố ý, các ngươi tin ta đi?" Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều biến thành ánh mắt muốn giết con sóc, chung một mối thù! "Tịnh Tâm, bữa sáng hôm nay thêm chút món mặn đi." Phương Chính hừ giọng nói. Hồng hài nhi liếm môi nói: "Sư phụ, con sóc tuy béo, nhưng đầu vẫn còn hơi nhỏ. Nhiều người như chúng ta ăn, sợ không đủ phần. Chi bằng nấu canh đi... " "Ta nghe nói mọi người thích ăn đồ nướng, như chim bồ câu nướng sữa, heo sữa quay. Chúng ta cũng thử nướng sóc xem sao? Con này mập, nướng lên chắc chắn toàn mỡ." Hầu tử nói. Độc Lang nuốt nước miếng nói: "Nếu các ngươi không để ý, ta muốn rắc thêm ít gia vị..." Phương Chính chắp tay trước ngực, còn chưa kịp mở miệng, đã cảm thấy ống quần bị siết chặt, cúi đầu nhìn lại, con sóc đang ôm chân hắn, nước mắt đầm đìa nhìn Phương Chính, kêu lên: "Sư phụ! Ta biết người tốt nhất rồi! Nhất định không nỡ ăn ta, đúng không?" Phương Chính gật đầu nói: "Không sai, vi sư hoàn toàn chính xác là không nỡ. Với lại, vi sư là hòa thượng, tương lai muốn thành Phật làm Tổ, sao có thể sát sinh ăn thịt được?" Đôi mắt của con sóc lập tức sáng lên, đây chính là hy vọng mà! Phương Chính tiếp tục nói: "Cho nên, để bọn hắn nướng ăn, bần tăng chỉ cần ngửi mùi, nhìn một chút là được rồi." "Phốc!" Con sóc trợn ngược mắt, trực tiếp ngất đi. Mọi người thấy vậy, liền cười phá lên ha hả. Cái tên nhóc này, cả ngày ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, tuy mở được linh trí, vẫn giống hệt một đứa trẻ, lúc nào cũng nhanh nhảu, vô tư. Bị mấy trò đùa vặt thế này mà cũng nghe được, còn bị dọa ngất. . . Mọi người khẽ lắc đầu, Hầu tử xách con sóc lên, nhét vào trong ổ sóc của nó. Còn về phần cây cải trắng bị cắn? Thân hình bé nhỏ của con sóc kia, đừng nói cắn một miếng, có dùng hết sức cũng ăn được bao nhiêu đâu? Chỉ là một cây cải trắng lớn như vậy, hoàn mỹ không tì vết lại bị phá hư một chỗ, khiến mọi người có chút đau lòng. Hồng hài nhi nhìn cái lỗ hổng kia, hỏi Phương Chính: "Sư phụ, hỏng rồi, tiếc quá." Phương Chính lắc đầu, cười nói: "Vi sư trồng cây cải trắng này vốn là để ăn, chứ không phải để ngắm. Sư huynh của ngươi không cắn thì chúng ta cũng định nấu nó rồi. Đi thôi, đã tỉnh dậy hết rồi, đừng lười biếng nữa, kéo cải trắng lên, chúng ta cũng nếm thử món đặc sản Linh Sơn này, xem hương vị có gì khác so với món nhà mình không!" Phương Chính vừa hô, đám người ham ăn lập tức quên mất việc thưởng thức nghệ thuật, có tay vào tay, không có tay thì... "Tịnh Pháp! Ngậm miệng! Ngươi dám cắn là không được ăn đâu!" Phương Chính, Hồng hài nhi, trăm miệng một lời quát lớn. Nực cười, đây là đồ để thả trong nồi nấu ăn mà, ngươi mà cắn vào? Vừa cắn thì chẳng phải tất cả mọi người đều ăn nước bọt của ngươi sao? Nghĩ thôi đã buồn nôn rồi. Thế là, Độc Lang từ việc khổ cực đi kéo cải trắng, biến thành ngậm giỏ đựng cải trắng. Cây cải trắng này quá lớn, Phương Chính đoán chừng, một chiếc lá thôi cũng đủ cho mọi người ăn. Vì vậy, sau khi hái xuống một chiếc lá, trực tiếp xé nát, ném vào trong giỏ, để Độc Lang tha đi. Nhưng vấn đề lại đến, còn phần còn lại thì phải làm sao? Cải trắng quá lớn, quá nặng, chậu hoa trồng nó đã sớm vỡ nát. Cái tiếng giòn tan nửa đêm kia, chính là do chậu hoa không chịu nổi sức nặng, vinh quang hi sinh mà phát ra tiếng kêu cuối cùng. Giờ không còn chậu hoa, rễ của cây cải trắng bạch ngọc đều ở ngoài, nếu không tranh thủ xử lý, không biết có bị hỏng hay không... Dù sao, nó không phải đồ vật của thế giới này, lỡ dễ hư thì ai cũng chịu. "Đừng có lo lắng vớ vẩn, đồ do Linh Sơn làm ra, ắt phải là tinh phẩm. Tuy đây chỉ là chân núi Linh Sơn, nhưng cũng lợi hại hơn cải trắng ở chỗ ngươi rồi. Cải trắng của các ngươi lớn lên, không có đất, chỉ cần không khí đủ mát là có thể để cả mùa đông. Huống chi đây là cây cải trắng bạch ngọc cực phẩm của Linh Sơn?" Hệ thống khinh thường nói. "Ý là có thể để được lâu?" Mắt Phương Chính sáng lên, cả cây cải trắng to thế này, về cơ bản có thể giải quyết vấn đề rau xanh một tháng! Chỉ ăn mỗi cải trắng thì chắc chắn không ổn, quỳnh tương ngọc dịch cũng chán, nhưng nếu kết hợp với rau khác để đổi món thì có thể ăn được hơn hai tháng! Quả thật là đáng giá!" "Ừ, có thể để một tuần!" Hệ thống nói. Phương Chính vừa định khen một tiếng, chợt tỉnh lại, kinh hãi kêu lên: "Một tuần?! Chỉ để được một tuần thôi sao?" "Ngươi nghĩ gì thế? Cải trắng bạch ngọc Linh Sơn, ngươi so với cải trắng dưới quê của ngươi sao? Rời khỏi đất, không có linh khí tưới nhuần, linh khí ẩn chứa bên trong nó sẽ nhanh chóng tiêu tán, không có linh khí thì nó chỉ là một loại rau cải thông thường thôi. Ngoài to ra thì không có gì đặc biệt cả. Đương nhiên, nếu ngươi không ghét bỏ thì cũng có thể ăn được lâu hơn." Hệ thống nói. Phương Chính nghe xong liền bó tay, sờ cằm, nhìn chằm chằm cây cải trắng bạch ngọc trước mắt, quả thật việc cất giữ cây cải trắng này là một vấn đề nan giải! "Hệ thống, không còn cách nào khác sao?" Phương Chính hỏi. "Có, ngươi dùng vại nước chế bằng ngọc toàn phần để cất giữ, có thể kéo dài thời gian bảo quản thêm một tháng." Hệ thống nói. "Chế bằng ngọc toàn phần? Còn phải kín nữa?" Phương Chính càng nói giọng càng cao, tuy hắn không rành giá cả ngọc thạch, nhưng hắn biết một điều, đồ chơi đó cực kỳ đắt! Với lại ngọc thạch thường không to, có cái vại ngọc thạch lớn như vậy á? Đừng đùa, Phương Chính đem cả cái chùa này đi bán cũng chẳng mua nổi. "Còn cách nào kinh tế hơn, thực tế hơn, tiện lợi hơn không?" Phương Chính không thể không thêm vài từ hậu tố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận