Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 221: Đại hảo sự

Chương 221: Đại hảo sự
"Đây là phúc lợi của ngươi, sau khi chính thức nhận chủ, mỗi tháng ngươi đều có một trăm điểm công đức có thể lĩnh, chính xác mà nói là, bổ sung đến một trăm điểm. Trong một tháng, nếu như ngươi thu được trên một trăm điểm công đức, hệ thống sẽ khen thưởng thêm cho ngươi một trăm điểm. Nếu ngươi thu được trên một ngàn điểm công đức, hệ thống sẽ khen thưởng thêm cho ngươi một ngàn điểm. Cứ thế mà suy ra..." Hệ thống nói.
"Tốt vậy sao?" Phương Chính lập tức vui mừng khôn xiết, bất quá lập tức ý thức được điều gì: "Không đúng, vậy công đức của ta giá trị không nên chỉ có chút điểm này thôi chứ?"
"Cho nên khi ta nói chuyện, tốt nhất ngươi đừng có xen vào." Hệ thống hết sức nghiêm túc nói.
Phương Chính không nhịn được nghĩ tới lúc xem tin tức, không cẩn thận nhìn thấy bình luận ngắn... xen vào... ha ha...
Oanh!
Một tia chớp rơi ngay trước mặt Phương Chính.
Đã rất lâu không bị sét đánh, Phương Chính giật mình nhảy dựng, theo bản năng liền muốn thốt ra câu cửa miệng: "Ái u ta đi..."
Gần như cùng lúc đó, trên đỉnh đầu xuất hiện thêm một tia chớp, ngưng tụ trên không trung, phảng phất như thể lúc nào cũng có thể bổ vào cái trán sáng bóng của hắn vậy.
Lời của Phương Chính vừa đến khóe miệng liền đổi thành: "Ta đi uống nước!"
Sấm sét tan đi, Phương Chính lau một vệt mồ hôi lạnh, vẫn còn bất mãn nói: "Hệ thống, ngươi có thể nói lý một chút không? Ta cũng có nói gì đâu, làm gì đâu, ngươi làm gì đánh ta? Mà lại ta dù có mắng đi, cũng chỉ mới là lần đầu mắng người hôm nay thôi, ngươi cũng đâu thể đánh ta chứ?"
"Ta muốn bồi dưỡng ngươi thành một đại cao tăng, ý nghĩ vừa rồi của ngươi quá ác, lại còn có ý thức nghĩ xấu về ta, loại tư tưởng này ta có thể cảm nhận được, nhịn không nổi." Hệ thống thản nhiên nói.
"Ngươi... ngươi nhịn không nổi, cũng đâu thể làm bậy chứ." Phương Chính vô cùng bực bội nói.
"Được rồi, lần này là ta sai, về sau ta sẽ không để ý nữa." Hệ thống nói một cách hết sức vô lại.
Phương Chính hoàn toàn bó tay, quả nhiên, hệ thống này khẳng định là đồ giả do hai đạo con buôn tráo đổi, tuyệt không giống hệ thống của Phật Tổ, càng giống một hệ thống vô lại hơn. Lại cứ ở lỳ trên người hắn không đi, động một chút lại giở trò quỷ. Phương Chính cũng không làm gì được hắn, chỉ có thể tự mình cẩn thận. Về sau lúc nghĩ gì đó, đừng nghĩ đến hệ thống là được. Như vậy hắn sẽ không cảm ứng được, tha hồ mắng...
Phương Chính nói: "Xem như ngươi lợi hại, nói đi, câu tiếp theo là gì?"
Hệ thống tiếp tục nói: "Nếu trong một tháng ngươi lấy được số điểm công đức không cao hơn một trăm điểm, hệ thống sẽ chỉ giúp ngươi bổ sung số điểm công đức lên một trăm điểm mà thôi, chứ không phải cho thêm một trăm điểm ngoài định mức. Rõ chưa? Cho nên, nếu ngươi thật sự muốn hoàn tục thì hãy tích lũy công đức đi. Hệ thống rất rộng lượng, ngươi kiếm được bao nhiêu, bồi thường cho ngươi gấp đôi, thế nào? Bây giờ nghĩ lại có phải cảm thấy hơi kích động không?"
Phương Chính lập tức đáp một câu: "Ha ha..."
Thật là nực cười, cứu người chỉ được mấy điểm công đức? Một trăm điểm, mỗi tháng phải cứu hơn mấy chục người, hắn đi đâu tìm ra nhiều người như vậy chứ?
Nghĩ đến đây, Phương Chính duỗi lưng một cái, mặc kệ nó có muốn hay không, đại sư vẫn phải tiếp tục làm. Điểm mấu chốt là, ngoài việc hơi nghèo ra, cuộc sống của hắn thật ra không tệ lắm...
Thời gian từng ngày trôi qua, theo mặt trời càng ngày càng lên cao, càng ngày càng nóng, đại địa rốt cục khôi phục hoàn toàn, xuân về hoa nở.
Một ngày nọ, Vương Hữu Quý gọi điện thoại tới.
"Phương Chính pháp sư, ha ha... chuyện đại hỷ sự đây!" Phương Chính vừa nghe điện thoại, liền nghe thấy tiếng cười của Vương Hữu Quý truyền tới.
Phương Chính tò mò hỏi: "Vương thí chủ, chuyện gì tốt vậy?"
"Hắc hắc, tên Dương Hoa kia không biết đi cái vận chó gì, không lâu trước mua vé số trúng giải, chậc chậc, kiếm lời tròn năm trăm vạn, sau khi trừ thuế, còn lại bốn trăm vạn. Gia hỏa này coi như là triệt để phát tài, bất quá tên hỗn đản này cũng khá giỏi giấu giếm, sợ vợ hắn nghe được lại quá kích động, động thai khí, cứ khăng khăng không hé răng. Hôm nay cùng Tống Nhị Cẩu uống rượu, uống nhiều quá, lỡ miệng ra. Khá lắm, hiện tại gia hỏa này ngầu quá, đi đường có gió, còn hơn cả ta là trưởng thôn nữa. Ha ha..." Vương Hữu Quý ha ha cười nói.
Lúc này Phương Chính mới nhớ ra, lần trước quản Dương Hoa mượn cuốc, cũng từng thấy hắn mặt mày hồng hào, có điềm vui che trên đỉnh đầu, bằng thiên nhãn, hắn thấy rõ hắn trúng độc đắc. Phương Chính còn nói hắn sắp phát tài rồi mà... Hắn còn buồn bực, lâu như vậy rồi mà sao không có động tĩnh gì. Thì ra là Dương Hoa luôn cố chịu không nói, không phải thiên nhãn của hắn không linh.
Phương Chính cười nói: "Đây là chuyện tốt mà."
"Đương nhiên là chuyện tốt rồi, bất quá chuyện tốt kia là của Dương Hoa, không liên quan đến ngươi. Chuyện tốt ta nói đến á, là tên tiểu tử đó coi như có lương tâm, hôm nay tới tìm ta. Nghe nói huyện chính phủ quyết định cho thôn chúng ta trợ cấp sửa đường, gia hỏa này chủ động đưa ra năm mươi vạn muốn quyên góp cho thôn, lại còn chỉ đích danh, muốn tu con đường lên núi Nhất Chỉ Sơn. Ngươi nói chuyện này có phải là chuyện tốt không?" Vương Hữu Quý cười nói.
Phương Chính nghe xong lập tức tỉnh cả người, Nhất Chỉ chùa tại sao cứ không nóng không lạnh? Là vì đường lên núi có vấn đề lớn, mặc dù công trình thông thôn đã giúp trải bê tông cho các thôn khác, nhưng thông thôn cũng không phải thông toàn bộ. Con đường lên núi của hắn từ trước đến nay rất tệ, đường núi cũ đã sớm rách nát, chỗ này một hố, chỗ kia một hố, hơn nữa bên trên lại không có hàng rào, sơ ý một chút ngã xuống, thì thần tiên cũng khó cứu. Trước kia Triệu Đại Đồng chút nữa thì chết trên đường núi rồi. Nhất là những hôm trời mưa, tuyết rơi, đường núi lại càng khó đi...
Bởi vì cái gọi là, muốn giàu thì trước hết sửa đường, con đường này chính là mấu chốt trong mấu chốt. Phương Chính trước đó còn nghĩ không biết phải sửa đường như thế nào đây, đáng tiếc là không có tiền, bây giờ bỗng phát hiện có tiền, lập tức cười. Dù gì hắn cũng chỉ là một đại sư trên danh nghĩa, trong lòng cũng chỉ là một chàng trai ấm áp tốt bụng, phúc đến cửa, làm gì có chuyện không vui cơ chứ.
Thế là Phương Chính nói: "Thật không? Vậy thì tốt quá, ha ha..."
"Bất quá có vấn đề ở chỗ, năm mươi vạn để sửa một con đường núi hơi khó, tiền nhân công, vật liệu phí sợ là không đủ. Không phải ở chỗ ngươi còn năm mươi vạn sao? Hắc hắc..." Vương Hữu Quý cười gượng hai tiếng, ý tứ đã quá rõ ràng.
Phương Chính nghe vậy, lập tức hai mắt tối sầm, năm mươi vạn kia á? Hắn cũng muốn bỏ ra để sửa đường chứ, vấn đề là... đã tiêu hết rồi! Hơn nữa đã tiêu, nói cũng không biết nói như thế nào, chẳng lẽ muốn nói với Vương Hữu Quý rằng hắn đã dùng năm mươi vạn để nâng cấp thần thông Phật gia? Chắc chắn, Vương Hữu Quý sẽ cho hắn một cái tát chết quá.
"Phương Chính? Sao ngươi không nói gì vậy?" Vương Hữu Quý thấy Phương Chính không lên tiếng, liền vội hỏi.
Phương Chính cười khổ một tiếng nói: "Vương thí chủ, sợ là không được rồi, tiền kia của ta dùng để cứu người rồi."
"Cứu người? Ngươi... ngươi cứu ai?" Vương Hữu Quý ngạc nhiên, sau đó giọng nói lập tức trở nên nghiêm túc.
Phương Chính nói: "Cứu một người có tính mạng nguy hiểm, lòng trắc ẩn mà cho người ta."
"Ôi, ngươi a ngươi a, ngày nào ngươi cũng không xuống núi, ngươi cho rằng người bên ngoài đều đơn giản giống như chúng ta trong thôn vậy hả? Ta thật hoài nghi ngươi bị người ta lừa mất rồi... Ai, thôi được rồi, tiền là của ngươi, ta không nói nhiều. Tóm lại, nếu về sau còn có loại chuyện này, tốt nhất ngươi nói với ta một tiếng, ta còn giúp ngươi xem xét được chút. Trên đời này không phải chỉ toàn người tốt..." Vương Hữu Quý nghe vậy, đau lòng không thôi, năm mươi vạn á! Cứ thế cho người ta, tiểu tử này sao mà lại có tấm lòng lớn như vậy chứ?
Nhưng mà Vương Hữu Quý cũng biết, Phương Chính đã nói vậy, chắc là thật. Mà lại Phương Chính là thiện ý quyên tiền, hắn cũng không chắc chắn việc này là thật hay giả, không thể suy đoán, liền tự tiện đi phê phán Phương Chính, đối với tấm lòng thiện lương của Phương Chính mà nói chẳng khác nào tát cho một bạt tai, đó không phải là chuyện tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận