Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1439: Ăn một mình tên trọc

Chương 1439: Ăn một mình tên trọc.
Nhưng cái giá phải trả cho việc cự tuyệt chính là cả hai phải chịu đói!
Thế là Hồng hài nhi kêu lên: "Tạ ơn lão bản!"
Phương Chính sững sờ, nhìn Hồng hài nhi, rồi lại nhìn lão bản...
Lão bản nhìn hai người, dường như hiểu ra ngay, ha ha cười nói: "Ha ha, tiểu hòa thượng ngươi ngược lại lanh lợi đấy, đi vào trong ngồi đi. Các ngươi muốn ăn gì?"
Phương Chính thấy thế, đành chắp tay trước ngực cảm tạ, nói: "Đa tạ thí chủ, cho chúng ta một người một bát cơm trắng, một bát nước là được."
"Ây..." Lão bản rõ ràng ngẩn người ra.
Tiểu Vinh nói: "Như vậy ăn được không đấy? Lão bản, trước kia có tên ăn mày tới, ngươi cũng cho một phần mặn một phần chay, người ta đại sư thế nhưng là giúp đỡ đấy."
"Đi đi đi... Tránh ra một bên đi, làm việc lười biếng, chưa trừ tiền lương của ngươi là tốt rồi, còn nói ta? Để bếp sau làm hai món chay, ta cùng đại sư nói chuyện một chút." Lão bản đuổi Tiểu Vinh đi.
Đợi Tiểu Vinh đi rồi, không lâu sau có đồ ăn được bưng lên bàn, lão bản ngồi xuống đối diện Phương Chính, cười ha hả nói: "Đại sư, đừng khách khí, cứ ăn đi, bữa này ta mời khách."
Phương Chính lần nữa cảm ơn, sau đó cùng Hồng hài nhi bắt đầu ăn.
Ăn được một lúc, lão bản liếm môi, tới gần nói: "Đại sư, hỏi chút việc được không, ngươi... bình thường sắp xếp thời gian làm việc và nghỉ ngơi thế nào?"
Phương Chính suy nghĩ một chút rồi nói: "Bình thường, buổi sáng trời chưa sáng đã dậy, sau đó ăn cơm, rồi đọc sách, niệm kinh... Ăn cơm trưa... Ban đêm ăn cơm... Cũng không có gì đặc biệt."
Lão bản im lặng ghi nhớ, hỏi: "Liệu không có phương pháp dưỡng sinh đặc biệt nào sao?"
Hồng hài nhi thấy thế, cười nói: "Có chứ, sư phụ ta đi ngủ muộn, ngày nào cũng phải gần nửa đêm mới ngủ."
Lão bản ngạc nhiên nói: "Thức đêm à..."
Phương Chính gật đầu.
Lão bản ngồi đó, bộ dạng trăm mối vẫn không có cách nào giải đáp.
Lúc này, Tiểu Vinh quay lại, ghé vào ngồi, cười ha hả hỏi: "Đại sư, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Nếu ta mà được tuổi này, có dáng vẻ này của ngươi, có cái sức lực này, cái này... vậy thì tốt quá đi."
Phương Chính nhìn Hồng hài nhi, Hồng hài nhi cố nén cười, cúi đầu, không nói tiếng nào.
Phương Chính lại không thể nói dối, thế là thản nhiên nói: "Năm nay ta hai mươi mốt tuổi."
"Hả, hai mươi mốt... Ách... Hả?" Tiểu Vinh ngơ ngác.
"Phụt!" Lão bản một ngụm nước phun thẳng vào mặt Tiểu Vinh.
Hai người hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc không thốt nên lời.
Cho đến khi Phương Chính cùng Hồng hài nhi ăn xong bữa, hai người vẫn còn trong trạng thái ngẩn người...
Nín nhịn một lúc, lão bản lấy điện thoại ra nhìn giờ, nói: "Tám giờ rưỡi rồi, không được, ta phải đi ngủ trước. Tiểu Vinh, ngươi cứ ở lại trông coi nhé..."
"Lão bản, bây giờ mới 8 giờ 30..." Tiểu Vinh ngạc nhiên.
Lão bản nói: "Ngủ sớm dậy sớm cơ thể mới khỏe."
Sau đó lão bản đi thẳng ra cửa.
Đúng lúc này, lông mày Phương Chính bỗng nhíu lại, ngẩng đầu lên nói: "A Di Đà Phật, thí chủ, xin hãy đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, mười giây."
"Ý gì?" Lão bản sững sờ, không rõ ý Phương Chính, nhưng vẫn đứng tại chỗ.
Phương Chính chậm rãi đứng dậy đi về phía lão bản, vừa đi vừa mỉm cười nói: Ba, hai, một...
Lời vừa dứt, không đợi lão bản than phiền, chỉ nghe một tiếng rầm!
Một hồi tiếng động cơ xe kèm theo tiếng tường đổ vỡ vang lên, tiếp theo đó lão bản hoảng sợ nhìn thấy một chiếc xe tường đổ mà lao vào!
"A! Cứu mạng..." Lão bản theo bản năng thét lên.
Nhưng xe lại dừng ngay trước mặt hắn chưa đến ba centimet!
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được hơi nóng từ động cơ xe!
Nhưng mà xe, chung quy cũng dừng lại...
Trong khoảnh khắc đó, chân lão bản mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Mà Phương Chính thì dẫn Hồng hài nhi đi qua bên cạnh hắn, một tay nắm lấy cửa xe đã bị biến dạng giật mạnh một cái, chỉ nghe xoẹt một tiếng, cửa sắt bị kéo mạnh xuống, sau đó Phương Chính ôm người lái xe bên trong đang bất tỉnh đặt xuống đất.
Sau đó Phương Chính đi ra khỏi cửa tiệm, một tay chế trụ ô tô, dùng sức kéo ra ngoài, mọi người ngơ ngác nhìn chiếc xe kia vậy mà lại bị Phương Chính kéo ra ngoài đặt xuống đất!
Đến khi mọi người hoàn hồn lại thì hòa thượng kia đã không thấy đâu!
"Người đâu?" Lão bản hồi tỉnh lại, vội vàng đứng dậy hỏi.
Tiểu Vinh theo bản năng lắc đầu nói: "Đi... rồi."
"Đi đâu?" Lão bản hỏi.
Tiểu Vinh lắc đầu nói: "Không chú ý."
Lão bản vội vàng chạy ra ngoài, nhìn xung quanh, kết quả không hề thấy bóng dáng của Phương Chính cùng Hồng hài nhi, liền giậm chân tức giận nói: "Mất rồi... Sao lại để ân nhân cứu mạng đi như thế được? Ai..."
"Sư phụ, có phải người đã tính xong là hắn sẽ gặp tai nạn, người mới đến nhà bọn họ không?" Hồng hài nhi hỏi.
Phương Chính lắc đầu nói: "Vi sư cũng đâu có mở thiên nhãn mãi, đây đúng là trùng hợp. Đang ăn cơm, liếc mắt qua, nghĩ xem có trả được cái ơn bữa cơm kia không, kết quả... không tệ, lập tức cứu được ba người, lời rồi."
"Ây..." Hồng hài nhi im lặng.
"Hệ thống rút thưởng đi." Phương Chính ở trong lòng nói.
"Giúp dân làng suối khôi phục lòng tin và trật tự cuộc sống, công đức vô lượng, thưởng một lần cơ hội rút thưởng. Cứu ba mạng người, thưởng ba lần cơ hội rút thưởng. Là nhập chung rút thưởng, hay là tách ra rút?" Hệ thống hỏi.
Phương Chính nói: "Tách ra đi, rút tinh gạo, phật vạc, lạnh trúc, thần thông Nhất Mộng Hoàng Lương."
"Xác định không?" Hệ thống hỏi.
Phương Chính gật đầu nói: "Xác định!"
"Đinh! Chúc mừng ngài nhận được một hạt giống tinh gạo, một cái phật vạc, một hạt giống lạnh trúc cùng thần thông Nhất Mộng Hoàng Lương. Ngài có muốn tiếp nhận ngay bây giờ không?"
Phương Chính nói: "Thần thông tiếp nhận, còn lại để sau hẵng nói."
Nói xong, Phương Chính xoa đầu Hồng hài nhi nói: "Đi, về Nhất Chỉ chùa trước đã."
"Vâng!" Hồng hài nhi nghe lệnh, mang Phương Chính nhất phi trùng thiên, bay về phương xa.
Không bao lâu, hai người về tới Nhất Chỉ Sơn, vừa hạ xuống, Phương Chính liền đem hạt giống lạnh trúc vãi vào hậu viện, sau đó điều khiển lạnh trúc sinh trưởng nhanh chóng, tạo thành một rừng trúc ở hậu viện Nhất Chỉ chùa, nhưng không lan xuống dưới chân núi.
Tiếp đó hắn lấy ra một chậu hoa, đào ít đất cho vào, trồng hạt giống tinh gạo xuống...
Giờ phút này, hầu tử, độc lang, sóc nhỏ, Hồng hài nhi, cá muối tất cả đều vây quanh, từng cặp mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào chậu hoa, dường như muốn nuốt chửng cái chậu hoa vậy!
"Ực ực..." Sóc nhỏ nuốt nước bọt bên mép, nói: "Sư phụ, cái này bao lâu mới lớn được a? Ta thèm sắp chết rồi..."
Hầu tử cảm thán nói: "Trước kia ngày nào cũng ăn, không thấy nó ngon, giờ không được ăn mới biết, món ngon trên đời vẫn là tinh gạo..."
"Đúng vậy a, sư phụ, chỉ có một hạt gạo này, có thể ăn sao?" Con độc lang to lớn ngồi ở đó, lo lắng hỏi.
Phương Chính nhìn mấy đứa đệ tử đang thèm thuồng không chịu nổi, lắc đầu nói: "Yên tâm đi, đủ ăn. Dù sao chỉ có mình vi sư ăn, có thể ăn được vài trận."
"A, đủ ăn là tốt rồi... Ách... Sư phụ!" Sóc nhỏ theo bản năng đáp lời, nhưng phát hiện lời của Phương Chính có gì đó sai sai! Vì sao lại nói đủ một mình hắn ăn vài trận? Gia hỏa này căn bản không có ý định cho bọn chúng ăn a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận