Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1231: Ô ô ô

"Cái gì là đom đóm?" Hầu tử gãi gãi đầu, không hiểu hỏi.
Phương Chính suy nghĩ một chút nói: "Đúng đấy, cái loại côn trùng mà mông nó phát sáng ấy."
Đúng lúc này, Độc Lang từ trong ổ chui ra, hỏi một câu: "Cái mông đỏ rực của hầu tử có tính không?"
Hầu tử vớ lấy một cục gạch liền ném tới: "Ngủ cái đầu ngươi!"
Độc Lang né tránh tảng đá, chui trở về, tiếp tục ngủ, chưa được một lúc đã nghe tiếng ngáy vang lên. Nghe vậy, hầu tử một mặt ước ao ghen tị.
Hồng hài nhi nói: "Chưa thấy loại côn trùng ngươi nói bao giờ, nhưng cái mông phát ra ánh sáng đỏ của hầu tử thì hoàn toàn có gặp rồi."
Hầu tử mặt đen sì nói: "Sư phụ, bọn hắn quá khinh người."
Phương Chính gật đầu nói: "Hoàn toàn chính xác, quá khinh người, ta nói là côn trùng, không phải hầu tử, dù mông có phát sáng đỏ thì cũng không phải đom đóm."
Hầu tử: "..."
"Sư phụ, sao tự dưng người lại nghĩ đến chuyện này vậy?" Hầu tử tranh thủ thời gian chuyển chủ đề.
Phương Chính lắc lắc điện thoại nói: "Nhìn thấy tin trên này, Hắc Sơn thị có sao trời đom đóm, nói có thể thấy đom đóm đẹp vào mùa đông, không biết có thật không."
Hồng hài nhi nghe xong lập tức hứng thú, lại gần nhìn một chút, chỉ thấy trên ảnh, vô số đom đóm bay lượn trên trời, vô cùng lấp lánh xinh đẹp, như sao băng, lại như ở trong thế giới mộng ảo.
Hồng hài nhi nói: "Sư phụ, chúng ta đi xem đi? Trông đẹp quá."
Hầu tử thì nghi ngờ hỏi: "Đây chính là đom đóm hả?"
Phương Chính nói: "Ngươi từng thấy rồi à?"
Hầu tử gật đầu nói: "Thấy rồi, trong núi lớn có, nhưng mùa đông không thấy, phải mùa hè mới có. Trong núi sâu thỉnh thoảng mới thấy, nhưng không nhiều, chỉ mười mấy con bay lung tung."
Phương Chính nghe số lượng ít, lập tức không hứng thú. Nhưng Phương Chính cũng có thể hiểu được, ở thế giới tự nhiên, đom đóm dù rất đẹp, chung quy vẫn là côn trùng, côn trùng nhiều chưa chắc là chuyện tốt.
Lúc này, Độc Lang lại chui ra, tò mò xúm lại xem, nhìn tấm ảnh trên điện thoại nói: "Ta từng thấy, nhiều lắm, nhưng quên ở đâu rồi."
Phương Chính trực tiếp cho nó cái lườm, ngươi không biết ở đâu thì ngươi nói làm gì?
Một đêm này, Phương Chính và mấy đệ tử hàn huyên cả đêm về đom đóm, cuối cùng cá ướp muối và con sóc cũng nghe tiếng xúm lại. Hồng hài nhi cũng cuối cùng không cần kể chuyện nữa...
Trải qua một đêm thảo luận, Phương Chính quyết định, xuống núi xem đom đóm!
Trong nháy mắt, ngoại trừ Độc Lang, các tiểu gia hỏa còn lại đều giơ tay, muốn đi theo.
Nhưng bây giờ Nhất Chỉ Tự không còn là Nhất Chỉ Tự trước kia, đóng cửa là đi luôn được. Bây giờ khách hành hương nhiều như vậy, người đều đi hết, chắc cũng rắc rối.
Cuối cùng, Phương Chính quyết định, vẫn theo quy củ cũ, chỉ mang một đệ tử đi, còn về việc mang ai? Chơi kéo búa bao đi!
Cá ướp muối nghe phải kéo búa bao liền có chút sốt ruột: "Chúng ta chơi trò khác được không?"
Phương Chính thấy bộ dạng tội nghiệp của vây cá, gật đầu nói: "Được, mọi người chơi kéo búa bao hai chân nhé, hai chân duỗi thẳng ra phía trước là kéo, dang hai bên là vải, khép lại là búa."
Cá ướp muối nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, cái đuôi cá của hắn đủ sức ứng phó với trò chơi đơn giản này.
Thế là bốn tiểu gia hỏa cùng tiến lên, bắt đầu "chém giết".
Phương Chính nhìn Độc Lang phía trên, hỏi: "Thật không đi?"
Độc Lang lắc đầu nói: "Không đi, xuống núi không có cơm ăn, đói."
Phương Chính: "..."
Kết quả ngoài dự đoán, con sóc lại đại thắng! Tiểu gia hỏa này hưng phấn gom một bọc hạt thông nhỏ, vác lên lưng, đi theo Phương Chính, vui vẻ xuống núi.
Các đệ tử khác thì một mặt thở dài, nhưng nhận thua thì cũng chỉ đành vậy.
Xuống núi, Phương Chính nhờ xe đi Tùng Vũ huyện, sau đó đổi xe đi Hắc Sơn thị, ngồi xe buýt thẳng đến nơi quán Mơ Mộng Sao Trời Đom Đóm.
Quán Mơ Mộng phải tối mới mở cửa, nhưng lúc chiều đã có rất nhiều phụ huynh mang theo con cái đến, lũ trẻ con tỏ ra rất hưng phấn, chỉ vào màn hình không ngừng kêu đom đóm, đom đóm...
Con sóc thấy vậy, cũng đi theo chỉ vào màn hình kêu: "Đom đóm, đom đóm!"
Phương Chính thấy vậy, vội vàng thi triển Nhất Mộng Hoàng Lương, ngụy trang con sóc thành một đứa trẻ, lúc này mới không thu hút sự chú ý của nhiều người. Nếu không, con sóc vừa mở miệng, dù Phương Chính đã ngụy trang thì cũng dễ bị người khác nhận ra ngay, dù sao sóc biết nói chuyện, cả thế giới chỉ có ở Nhất Chỉ Tự mới có.
Đúng lúc này, Phương Chính thấy một người quen trong đám người, một thân áo lông màu đỏ, mang theo chiếc bịt tai thỏ màu hồng, đứng không yên mà nhún nhảy. Trong tay còn cầm điện thoại di động, không ngừng nói gì đó.
Phương Chính tiến lại gần nghe thử, chỉ nghe đối phương nói: "Ây da, thật phục sát đất, trời lạnh thế này mà vẫn có nhiều người đến xem đom đóm. Trọng điểm là đa phần đều là các ông lớn! Chẳng lẽ là nghĩ đông người, chen chúc vào nhau ma sát sinh nhiệt hả? Toàn cơ tình tràn đầy a."
Phương Chính nghe xong, trán đầy vạch đen, cái người ô uế này, khỏi cần nghĩ cũng biết là Ô Nữ Vương – Chu Lâm!
Phương Chính bực mình, con nhóc này không phải đang quay phim sao? Sao lại rảnh chạy tới đây?
Thế là Phương Chính tiến lên vỗ vai Chu Lâm nói: "A Di Đà Phật, thí chủ khỏe, đã lâu không gặp."
Đồng thời, Phương Chính cũng tan hết Nhất Mộng Hoàng Lương thần thông, bao phủ Chu Lâm.
Chu Lâm giật nảy mình, đột nhiên quay đầu, hoảng sợ nói: "Ai?!" Thấy là Phương Chính, liền cười như hoa nở: "Ây da là..."
Không đợi Chu Lâm kêu lên, Phương Chính ra hiệu vào điện thoại của Chu Lâm.
Chu Lâm lập tức hiểu ý Phương Chính, oán hận liếc Phương Chính một cái rồi nói với người xem trong điện thoại: "Có chuyện gì đó, không nói trước, tạm biệt."
Sau đó Chu Lâm tắt điện thoại, nói: "Đại sư, người có thể giúp ta tạo scandal không hả? Bây giờ nhân khí của người, lão Cao à, vừa rồi nếu được scandal, tôi tuyệt đối tăng một trăm vạn fan hâm mộ!"
Phương Chính cười nói: "Bần tăng mà gây scandal, sợ rằng ngươi ra không được đấy."
Chu Lâm nghĩ đến danh tiếng của Phương Chính ở Hắc Sơn thị thì có vẻ như đúng thật.
Thế là Chu Lâm nói: "Đại sư, người cũng tới xem đom đóm sao?"
Phương Chính nói: "Đúng vậy, bần tăng lớn chừng này vẫn chưa thấy nhiều đom đóm bao giờ. Hồi nhỏ chỉ thấy có ba năm con thôi, còn thí chủ thì sao?"
Chu Lâm lắc đầu nói: "Đom đóm là loài vật rất kén chọn môi trường, cái gì mà tạp âm, ô nhiễm, chỉ cần một điểm không phù hợp yêu cầu của chúng là chúng sẽ lăn ra chết cho mà xem. Mà chết rất dứt khoát, cũng chẳng cho ngươi cơ hội phản ứng luôn. Cho nên bây giờ ngoài tự nhiên cơ hồ chẳng còn đom đóm."
Phương Chính ngạc nhiên nói: "Ngươi hiểu về đom đóm thế à?"
Chu Lâm hơi ngẩng đầu nói: "Đương nhiên, hôm nay ta cố ý đến phát trực tiếp về đom đóm, vì lần phát trực tiếp này mà ta đã tìm hiểu kĩ lắm đó. Nhưng bây giờ… haiz… chỉ có thể thả bồ câu thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận