Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 409: Sống ở hi vọng bên trong

Phương Chính vui vẻ đồng ý, hắn đang lo làm sao đến được thiền phòng, có người dẫn đường, hắn vui mừng không kể xiết. Đi vào khu sinh hoạt, một nhóm người chỉ về phía trước một gian thiền phòng nói: "Phương Chính pháp sư, đó là thiền phòng của ngài. Dãy kia, là nơi ở của các trụ trì. Còn chúng ta, đều ở bên này." Một nhóm người chỉ vào một bên khác dãy phòng nói. Thiền phòng của trụ trì đều là phòng đơn độc, còn những người khác ở thì là kiểu phòng lớn thông nhau. Đây cũng là sự ưu ái... Lúc này, Phương Chính vừa vặn nhìn thấy Tịnh Tâm ló đầu ra từ trong thiền phòng, Phương Chính lập tức nói: "Một nhóm, hôm nay ta hơi mệt, đi nghỉ trước, ngày mai nói chuyện tiếp." Một nhóm cũng mệt, thế là cáo từ rời đi, nhưng lúc ra đi, vẫn không quên thần bí nói một câu: "Phương Chính trụ trì, nếu có cơ hội, cái kia... có thể nói lại kinh một lần không?" Phương Chính cười nói: "Hữu duyên nhất định giảng." Trò cười, nói lại kinh ư? Giảng không ra hoa sen, chẳng phải là muốn như xe bị tuột xích? Chuyện này, hắn không làm đâu. Đương nhiên, hữu duyên nhất định giảng, còn khi nào hữu duyên, cái này khó nói... Một nhóm không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho là Phương Chính đồng ý, về sau sẽ giảng, tự nhiên cao hứng vô cùng, cùng Phương Chính cáo biệt. Phương Chính thấy một nhóm đã đi, tranh thủ thời gian chạy vào thiền phòng của mình, vừa vào cửa liền kêu lên: "Tịnh Tâm, cơm nắm của chúng ta đâu?" Hồng hài nhi chỉ vào bọc trên giường nói: "Ở chỗ này đây, thế nào? Sư phụ, mặt của ngươi đều tái rồi, đói hả?" "Ngươi xem?" Phương Chính trợn mắt nhìn Hồng hài nhi một cái, ngồi trên giường, lấy ra một cái cơm nắm ăn. Không có so sánh, không có tổn thương, lần ăn này, đơn giản chính là mỹ vị a! Đồng thời, Phương Chính lại đồng cảm một chút với những đứa trẻ khổ cực đó... Hồng hài nhi lại gần, hiếu kỳ nói: "Sư phụ, cơm chay ở Hà Quang tự ăn ngon thật đấy, sao ngươi lại đói đến mức này? Chẳng lẽ Hà Quang tự không cho ngươi ăn cơm?" Phương Chính cười khổ nói: "Có cho ăn, nhưng cơm quá khó ăn. Vốn tưởng chùa Nhất Chỉ đã là quá kém, không ngờ Hà Quang tự còn tệ hơn." Hồng hài nhi nói: "Ta cảm thấy vẫn ổn mà." "Vẫn ổn? Được, ngày mai ngươi cùng vi sư đi ăn cơm." Phương Chính nói. Hồng hài nhi chỉ coi tất cả tiệm cơm đều cùng một loại khẩu vị, lập tức đồng ý, hắn cũng tò mò, Phương Chính rốt cuộc là loại quỷ gì. Phương Chính cũng buồn bực, một đứa kén ăn như Hồng hài nhi lại cảm thấy đồ ăn của Hà Quang tự không tệ, như vậy, có khi nào hắn nên cân nhắc về sau cho Hồng hài nhi tự mở bếp không? Như vậy, ngược lại có thể tiết kiệm không ít lương thực a... Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Hà Quang tự đã sôi trào, vô số tăng nhân lục tục đi ra, bố trí chùa chiền, làm cơm chay, tất cả đều náo nhiệt, nhưng lại rất quy củ. Về điều này, Phương Chính không còn cảm thấy kinh ngạc, trước kia Bạch Vân tự cũng thế này. Chỉ bất quá lần này người đông hơn mà thôi. Một nhóm, Hoành Kinh, Hồng Nham thiền sư, Bạch Vân thiền sư tỉnh, mọi người cùng nhau trò chuyện việc hôm nay. Còn Âu Dương Phong Hoa và những khách hành hương ở địa phương khác thì ở khu nhà khách của chùa, cách chùa một đoạn. Các nàng cũng sẽ không lên núi tham gia hoạt động cầu phúc, mà là ở dưới núi chờ. Dù sao, trên núi toàn là hòa thượng, lọt vào một ít phụ nữ, luôn không tốt. Sau một hồi hàn huyên, Phương Chính thấy cũng không có việc gì của mình, bèn gọi Hồng hài nhi đi dạo một chút. Dù Hà Quang tự ở chỗ Đại Sơn đã bị thương mại hóa khai thác một phần, nhưng không khí vẫn trong lành, vừa sáng sớm, chim hót côn trùng kêu vang không ngớt, đi trên đường, khiến người ta cảm thấy rất sảng khoái. Đáng tiếc, đi không bao lâu, theo mặt trời bắt đầu lên, dưới núi truyền đến một trận ồn ào, sau đó tiếng ồn càng ngày càng lớn, hiển nhiên khách hành hương đã đến, bắt đầu tụ tập dưới núi, người càng đông càng ồn ào. Lúc này Phương Chính đã đi đến giữa sườn núi, nơi đây đã đặt xong bồ đoàn, một số lượng lớn khách hành hương chạy tới ngồi, nhất thời trở nên ồn ào. Nhìn thấy Phương Chính, biết là vị hòa thượng, những khách hành hương thân thiện chào hỏi, Phương Chính cũng lần lượt đáp lễ. Đúng lúc này, Hồng hài nhi nói: "Sư phụ, người phát tờ rơi kia có phải là người hôm qua không?" Phương Chính ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, thấy một người đàn ông đứng dưới chân núi phát tờ rơi cho người qua lại. Phương Chính nói: "Đi, qua xem thử." Kết quả Phương Chính vừa mới cất chân đi, liền thấy mấy người giữ trật tự đi tới, người đàn ông kia thấy vậy liền chạy ngay. Phương Chính phía trước toàn người, đuổi cũng không tiện, chờ hắn đến chân núi, người sớm đã mất dạng. Phương Chính tiện tay nhặt lên một tờ rơi, quả nhiên, trên đó vẽ giống hệt như cái nhìn thấy hôm qua. "Sư phụ, có phải con gái của hắn bị lạc không? Nên mới thừa dịp có nhiều người ở đây, phát tờ rơi, muốn tìm con gái?" Hồng hài nhi hỏi. Phương Chính lắc đầu nói: "Không biết, bất quá trên người hắn công đức quang so với nghiệp lực quang mang sáng hơn nhiều, về bản chất chắc là người rất tốt. Có khả năng giúp hắn, bần tăng ngược lại rất muốn giúp hắn một chút, đáng tiếc..." Theo mặt trời lên, trên đỉnh núi tiếng chuông cũng vang lên, Phương Chính biết, pháp hội sắp bắt đầu. Thế là, tạm thời bỏ qua chuyện này, mang theo Hồng hài nhi trở về. Lúc Phương Chính đến chùa thì thấy Hà Quang thiền sư đang đeo một chuỗi tràng hạt có đến năm mươi bốn hạt, ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, cả người dáng vẻ trang nghiêm, chắp tay trước ngực, hai mắt nhắm lại, không nói một lời. Bạch Vân thiền sư nháy mắt với Phương Chính, Phương Chính lập tức ngồi xuống, chỗ ngồi của hắn ngay cạnh Hồng Nham thiền sư, càng bên cạnh nữa là Hoành Kinh, còn những tăng nhân khác, Phương Chính gần như không biết. Các tăng nhân khác cũng lần lượt ngồi xuống, bất quá những tiếng thảo luận nhỏ cũng theo khi Phương Chính ngồi xuống mà vang lên. "Tiểu hòa thượng kia là ai?" "Còn trẻ như vậy đã là trụ trì rồi?" "Trẻ như vậy, phật pháp của hắn có đủ không?" "Suỵt... Ta nghe nói, hôm qua đồng quang sư huynh cũng là vì đắc tội với vị hòa thượng này mà bị phạt đi trai đường đấy." "Cái gì? Hắn là Phương Chính pháp sư sao? Ta cũng nghe nói, hôm qua đồng quang sư huynh cùng Trí Năng, Trí Vân của chùa Nam Phong liên thủ hãm hại hắn, kết quả vị hòa thượng này có năng lực đáng sợ đấy." "Đúng vậy, Hồng Nham thiền sư, Bạch Vân thiền sư đều đứng ra làm chỗ dựa cho hắn, mà ta nghe nói, hắn được như bây giờ, cũng là nhờ Bạch Vân thiền sư dốc lòng giúp đỡ." "Hắn rốt cuộc có lai lịch gì? Sao nhiều trụ trì lại có quan hệ tốt với hắn thế." "Không biết..." Mọi người nghị luận ầm ĩ, lỗ tai của Phương Chính lại thính hơn người bình thường, tự nhiên nghe rõ ràng, bất quá Phương Chính cũng không để ý, người nổi tiếng không phải là nhiều thị phi, đây cũng là điều tất nhiên. Tương lai của hắn, chú định không thể giới hạn ở Nhất Chỉ sơn, với một thân thần thông như vậy, cũng không thể an phận bình phàm. Thị phi tất nhiên sẽ vây quanh hắn, nếu như ngay cả chút sóng gió nhỏ này, hắn đều nhìn không thấu, ngộ không ra, thì hắn cũng không cần xuống núi, cứ ở trên núi chết già đi thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận