Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 571: Chết sống không lên học

"Chương 571: Chết sống không chịu đi học "Phương Chính khác với ngươi, người ta đến đây để làm trụ trì, còn ngươi có thể làm trụ trì chắc?" Lưu Hồng Vận ngượng ngùng nói.
Lưu Bắc Quân bĩu môi nói: "Mẹ nói gì cũng vô dụng, tóm lại là con không đi học, chán lắm."
"Con!" Lưu Hồng Vận vừa tức giận, lại muốn giơ tay lên đánh.
Phương Chính nhanh chóng giữ lại, nói: "Thí chủ, đã Lưu tiểu thí chủ không muốn đến trường, vậy thì tùy ý hắn đừng bắt hắn đi học. Ép buộc thì đâu có ngon."
"Ừm, hả?!" Lưu Hồng Vận đầu tiên là gật đầu, sau đó đột nhiên hoàn hồn, không dám tin nhìn Phương Chính. Hắn không thể tin được, câu này lại từ miệng Phương Chính nói ra!
Lưu Bắc Quân thì mắt sáng rỡ, suýt chút nữa thì cười toe toét, nhìn Phương Chính ánh mắt đã khác, đơn giản như cha mẹ tái sinh, cứu tinh của cuộc đời vậy! Ngoài cảm kích, chỉ còn cảm kích! Vội nói: "Cha, cha xem, trụ trì cũng nói vậy rồi, cha còn nói gì nữa? Trụ trì Phương Chính chính là Phật Tổ, cha còn không nghe lời người?"
Lưu Bắc Quân vừa tâng bốc, Phương Chính đã thấy ngại, lúc nào lời hắn nói chẳng khác nào lời Phật Tổ, chuyện đó đâu thể nào chấp nhận được chứ? Nhưng mà điều khiến Phương Chính bất ngờ là Lưu Hồng Vận lại không có ý phản bác, ngược lại còn trừng mắt nhìn Lưu Bắc Quân rồi nói: "Lời Phật Tổ ta cũng không nghe, tóm lại là con phải đi học cho ta!"
Phương Chính không biết, chuyện Nhất Chỉ sơn cầu con cái linh nghiệm đã sớm truyền khắp vùng lân cận, thậm chí cả huyện Tùng Vũ, thành phố Hắc Sơn cũng đã nghe tới. Đương nhiên, dân làng càng tin vào chuyện này, đều cho rằng Nhất Chỉ chùa là do Phật Tổ hiển linh mà thành, vì thế tất cả mọi người coi Phương Chính là người phát ngôn của Phật Tổ ở nhân gian, lời của hắn cũng như là lời Phật Tổ truyền đạt.
Đương nhiên, lời này cũng chỉ là mọi người truyền tai nhau, còn tin bao nhiêu thì tùy vào mỗi người.
Lưu Hồng Vận dù không tin hoàn toàn, nhưng cũng không muốn phản bác con trai mình về chuyện này, nếu không truyền đi thì coi như xong đời.
"Câm miệng!" Lưu Hồng Vận nói xong, liền chuẩn bị lôi Lưu Bắc Quân rời đi, nếu Phương Chính không khuyên được cái thằng nhóc chết dẫm này, hắn chỉ có thể đổi cách.
"A Di Đà Phật." Lúc này, Phương Chính mở miệng.
"Trụ trì Phương Chính, nếu ngài không giúp tôi khuyên bảo nó, thì tôi dẫn nó về còn không được sao." Lưu Hồng Vận không dám nổi giận với Phương Chính, nhưng một bụng ấm ức cùng oán khí vẫn lộ rõ trên mặt.
Phương Chính cười nói: "Thí chủ, nếu ngươi tin được bần tăng, có thể để Lưu tiểu thí chủ ở lại chùa ta, theo bần tăng tu hành một thời gian."
Lời này của Phương Chính vừa thốt ra, Lưu Bắc Quân liền chấn động trong lòng, hắn đang lo làm sao để thoát khỏi sự quản thúc của Lưu Hồng Vận đây, mặc kệ làm gì, chỉ cần không phải đối mặt với Lưu Hồng Vận, không phải đến trường, ở đâu cũng được! Hắn tin rằng chỉ cần được tự do rồi, về sau dù có làm hòa thượng hay không, Lưu Hồng Vận cũng không thể ép hắn đi học lại được nữa.
Nghĩ vậy, Lưu Bắc Quân vội nói: "Cha, dù sao con cũng không muốn đi học, cha có nói gì cũng vô ích, cho dù có đưa con đến trường thì con cũng sẽ trốn học, bỏ chạy. Con thấy ở trên núi này cũng không tệ lắm, con cũng muốn ở lại, học vài thứ có ích chứ không phải những thứ vô dụng, phá hoại ở trường học."
Lưu Hồng Vận định nói gì đó, nhưng nhìn bộ mặt quật cường không chịu khuất phục của Lưu Bắc Quân, chính con trai mình mình hiểu rõ nhất, kiểu Lưu Bắc Quân này dù đưa về trường cũng chỉ trốn học mà thôi...
Nhìn lại nụ cười hiền hòa của Phương Chính, Lưu Hồng Vận suy nghĩ, một mình hắn đúng là không quản được Lưu Bắc Quân. Đưa Lưu Bắc Quân về, phần lớn cũng chỉ cãi vã không ngừng, chẳng được tích sự gì. Hắn còn phải đi làm ruộng, cũng không có thời gian trông chừng Lưu Bắc Quân. Mặc dù việc Phương Chính ủng hộ Lưu Bắc Quân bỏ học khiến hắn hơi khó chịu, nhưng về con người của Phương Chính thì hắn vẫn rất yên tâm.
Có lẽ, giao Bắc Quân cho Phương Chính trông coi còn tốt hơn đưa đến trường hoặc đưa về. Ít nhất cũng không quậy phá.
Nghĩ đến đây, Lưu Hồng Vận gật đầu nói: "Vậy thì làm phiền trụ trì Phương Chính."
Lời này vừa nói ra, Lưu Bắc Quân lập tức reo hò ầm ĩ, kết quả nhận lại một cái trừng mắt hung dữ của Lưu Hồng Vận, cùng lời trách móc: "Con nhóc thối tha, ở thì ở đấy, nhưng nghe kỹ cho ta, phải ngoan ngoãn nghe lời trụ trì Phương Chính, nếu dám làm loạn thì ta đánh gãy chân con!"
Lưu Bắc Quân lập tức bị dọa sợ, không dám hó hé.
Phương Chính vừa định lên tiếng thì Lưu Hồng Vận đã giành nói trước: "Trụ trì Phương Chính, thằng nhóc Bắc Quân này nghịch ngợm, không nghe lời. Nếu nó gây sự, ngài cứ việc đánh, đánh không chết, không tàn là được! Đừng khách khí!"
Phương Chính lập tức hết nói nổi, hắn là người xuất gia, không dư hơi đi đánh Lưu Bắc Quân làm gì? Nhưng phần lớn vẫn là cảm khái, sao lời này quen thế? Hình như hồi trước Vương Hữu Quý tiễn hắn đi học, cũng đã nói như vậy với chủ nhiệm lớp, kết quả, số lần hắn bị ăn đòn không hề ít.
Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, đến tận lúc đó thầy giáo mới ngừng ra tay, nếu không có lẽ hắn sẽ không có ngày hôm nay, chắc là đã thành một kẻ du côn lêu lổng ngoài xã hội rồi.
Cho nên, giờ khắc này, Phương Chính nghe được những lời này, tuy có hơi cạn lời nhưng cảm nhận được nhiều hơn là mong mỏi thành tài cùng tình yêu của Lưu Hồng Vận dành cho Lưu Bắc Quân.
Đáng tiếc, Lưu Bắc Quân lại không nghĩ như vậy, vừa nghe xong liền nói ngay: "Con rốt cuộc có phải là con ruột của cha không vậy?"
"Nhặt từ thùng rác." Lưu Hồng Vận tùy tiện nói.
Phương Chính thấy hai người này lại sắp cãi nhau, vội nói: "A Di Đà Phật, thí chủ yên tâm."
Lưu Hồng Vận còn muốn nói gì đó, nhưng bị Phương Chính cắt ngang, liền không nói nữa, gật gật đầu, quay người rời đi. Lờ mờ trong đó, Phương Chính phát hiện khoảnh khắc Lưu Hồng Vận quay người, như có một tảng núi lớn đặt lên vai hắn, lưng hơi khom xuống.
"Cả ngày cứ thích lo lắng vớ vẩn, đúng là phiền phức." Lưu Bắc Quân lẩm bẩm, hoàn toàn không nhận thấy, vành tai của hòa thượng đang mang tai nghe theo lời hắn nói vừa khẽ giật giật, hàng lông mày nhíu lại, trong nụ cười có thêm vài phần xảo quyệt.
Những người quen Phương Chính đều biết, gia hỏa này lại có ý tưởng xấu, sắp có người xui xẻo rồi.
"Lưu thí chủ, con đã ở lại, thì sau này việc quét dọn sân chùa này là của con. Tịnh Chân, con có trách nhiệm giám sát." Phương Chính nói xong, quay người rời đi.
Lưu Bắc Quân nghe xong, lập tức ngơ ngác, ý gì đây? Hắn không phải đến Tịnh Tâm tu hành, cũng chính là ăn một bữa cơm, ngủ một giấc, đi vệ sinh, rảnh thì ra ngoài đi dạo coi như thể ngộ Phật pháp hay sao? Sao mới chớp mắt đã thành người làm công việc vặt thế này?
"Tôi không chịu! Tôi không phải là người làm công việc vặt!" Lưu Bắc Quân không cam lòng kêu lên.
Phương Chính quay đầu nhìn Lưu Bắc Quân nói: "Bần tăng nói chùa không nuôi người vô dụng, nếu con không làm thì sẽ không có cơm ăn."
"Không có cơm ăn thì không ăn, dù sao tôi cũng không làm!" Lưu Bắc Quân tuổi trẻ bốc đồng, hiện tại cũng không đói, căn bản không sợ Phương Chính uy hiếp. Hắn nghĩ, dù Phương Chính có lợi hại đến đâu, chẳng lẽ còn có thể để hắn chết đói hay sao?
Nghĩ đến đây, Lưu Bắc Quân kiên quyết nói: "Có chết đói cũng không làm!"
Phương Chính không hề để tâm gật đầu, quay người đi về hậu viện ngủ, đồng thời nói: "Nếu không có sự cho phép của bần tăng thì không được rời khỏi chùa, còn về quy củ, thì Tịnh Pháp, Tịnh Chân, Tịnh Khoan, Tịnh Tâm bốn người các ngươi dạy dỗ hắn cho tốt. Nếu vi phạm quy định của chùa thì cứ theo quy định mà làm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận