Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 124: Phương trượng xuống núi

Chương 124: Phương trượng xuống núi "Hệ thống, bộ tăng y màu xanh nhạt này thật sự có thể bảo vệ ta không chết sao?" Phương Chính đột nhiên hỏi hệ thống.
Hệ thống đáp: "Nước lửa không xâm phạm, đao thương bất nhập, chỉ cần không cởi tăng y, trên lý thuyết, trên thế giới này không có thứ gì có thể giết chết ngươi."
"Nếu ta nhảy xuống thì sao?" Phương Chính nhìn xuống làn mây lơ lửng phía dưới, hỏi.
"Không chết được, nhưng sẽ rất đau. Hơn nữa, ngươi không thể xuống núi!" Hệ thống nói.
"Đừng nói nhảm, ta phải xuống núi! Cứu người biết không? Ta mẹ nó là đi cứu người!" Phương Chính nghe tiếng kêu ở đầu dây bên kia, nhất là tiếng khóc của trẻ con, trong lòng nóng như lửa đốt. Trực tiếp gầm lên, cũng may xung quanh không có ai, bất kể là nam hay nữ đều đã xuống núi cả rồi.
Phương Chính vừa quát mắng, một tia sét rơi xuống trước mặt hắn. Nhưng Phương Chính dường như không thấy, nói: "Ta chỉ hỏi một câu, ta có thể xuống núi hay không!"
"Ngươi có thể thử xem!" Giọng hệ thống bỗng trở nên lạnh nhạt, còn mang theo vài phần nghiêm túc, dường như Phương Chính đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của nó!
"Mẹ ơi cứu con, con đau!" Tiếng kêu của một đứa trẻ vang lên.
Phương Chính nghe vậy, mắt lập tức đỏ ngầu! Hỏa hoạn, hắn không còn xa lạ gì, năm đó khi hắn còn ở trong nhà Đàm Cử Quốc, đã từng trải qua một trận hỏa hoạn lớn, lúc đó chính những người dân trong thôn xông vào biển lửa cứu hắn ra, kết quả mấy người bị bỏng phải nhập viện, không có bọn họ thì đã không có Phương Chính ngày hôm nay.
Bây giờ, hai bên đổi vị trí cho nhau, Phương Chính không còn tâm trí để quan tâm buồn ngủ là ai nữa, cứu người mới là quan trọng!
Phương Chính hít sâu một hơi, quát lớn một tiếng: "Quản cái mẹ gì quy củ, ông đây muốn cứu người!" Đồng thời, Phương Chính một bước dài liền xông ra ngoài, nhảy thẳng xuống vách núi!
Nhưng mà, ngay khoảnh khắc Phương Chính nhảy xuống. . .
"Đinh! Luyện tâm đã qua! Chúc mừng ngươi, chính thức trở thành túc chủ của hệ thống Phật Tổ!"
"Cái gì?" Phương Chính sững sờ tại chỗ, hỏi: "Hệ thống, ngươi lặp lại lần nữa! Chuyện gì đang xảy ra?"
"Căn cứ quy tắc hệ thống, nếu như trước khi ngươi xuống núi, tâm tính vẫn không thể đáp ứng yêu cầu của tỳ khưu, hệ thống sẽ chọn túc chủ khác. Bất quá điều này là quy tắc ẩn, không cho phép ta nói cho ngươi biết bằng bất kỳ hình thức nào." Hệ thống chậm rãi nói.
"Hệ thống, ta muốn chửi người!" Phương Chính thật sự muốn chửi người, sớm biết thế này, lúc nãy hắn đã một cước bước ra, lao xuống núi rồi! Như vậy, hắn trực tiếp liền hoàn tục! Kết quả vẫn bị hệ thống lừa. . .
Hệ thống cực kỳ hiểu rõ ý nghĩ của hắn, thản nhiên nói: "Cứ chửi đi."
"Ta mà chửi ngươi, ngươi có dùng sấm đánh ta không?" Phương Chính hỏi.
"Nhất định rồi! Thân ái nhắc nhở một chút, ngươi đã là tỳ khưu, cũng tức là hòa thượng chân chính, cơ hội chửi người ba lần một ngày đã biến thành một lần rồi." Hệ thống nói một cách đương nhiên.
Phương Chính lời đến khóe miệng liền nuốt trở vào, trong lòng nói thầm một câu: "Mẹ nhà ngươi! Chờ ta cứu người hoàn mỹ xong sẽ tìm ngươi tính sổ!"
"Ngươi nhìn xuống đi." Hệ thống nói.
Phương Chính cúi đầu nhìn xuống, vách núi, độ cao, chóng mặt, run chân... Hắn sợ độ cao!
"Á!"
Vừa rồi là đầu óc nóng lên xông ra, bây giờ là theo bản năng hét lên...
Dưới núi, trên đường mòn, Vương Hữu Quý, Dương Bình mấy người chạy nhanh nhất, đúng lúc này, bọn họ dường như nghe được có người đang hét lên.
Dương Bình nói: "Thôn trưởng, không lẽ có ai gặp chuyện không may rồi?"
Vương Hữu Quý cũng giật mình, vội bảo Dương Bình quay lại, xem có ai gặp chuyện hay không.
Đúng lúc này, Trần Kim đuổi theo tới, mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng chạy về phía chân núi, trên đầu toàn là máu, quần áo trên người cũng rách nát không ít chỗ, hiển nhiên hắn đã lao thẳng xuống mà không kịp cả đường đi.
Vương Hữu Quý lập tức hỏi: "Trần Kim, sao vậy?"
"Nhà tôi cháy rồi, cháy rồi. . . Cứu người với!" Trần Kim kêu to chạy xuống, giờ khắc này hắn thật sự hối hận, hắn không nên ngăn cản Tô Hồng cùng mấy người họ lên núi, nếu không dù nhà bị cháy thì người cũng không sao! Hối hận quá. . .
Oành!
Bên ngoài thôn, phía dưới chân vách núi, một tiếng nổ lớn vang lên, bụi mù bốc lên tứ phía, đất bằng bỗng xuất hiện một cái hố to!
Trong làn bụi mù, một người kêu oai oái chạy ra: "Đau đau đau. . . Đau chết mất. . . Hệ thống, sao ngươi không nói rõ, má ơi, muốn chết a! Đau. . ."
Phương Chính vốn định dùng thế siêu anh hùng để đáp đất, kết quả lại không đứng vững mà ngã mông xuống đất, lại xui xẻo ngồi trúng một cục đá nhô lên trên mặt đất, nước mắt lập tức trào ra, ôm lấy cái mông, kêu oai oái chạy về phía trước.
"Đã nói với ngươi là sẽ đau rồi mà." Hệ thống thản nhiên nói.
Phương Chính không rảnh cùng hắn tranh cãi, kêu lên là vì phân tán sự chú ý, nếu không thì quá đau!
Nhà Trần Kim, Tô Hồng cũng sắp phát điên rồi, xung quanh đều là lửa, căn bản không ra được! Cả nhà, ngoại trừ Tô Hồng, còn có con trai, con dâu của Trần Kim và cả đứa cháu nội ba tuổi nữa.
Cả nhà đều bị nhốt trong phòng không ra được, đứa bé thì khóc oa oa, con trai của Trần Kim thì muốn xông ra, nhưng lửa quá lớn, cửa chống trộm bị đốt biến dạng, còn có một thanh xà nhà rơi xuống, chặn lại không mở ra được, cửa sổ chống trộm lại chặn luôn cửa sổ, muốn ra cũng không ra được! Bên ngoài cửa sổ thì toàn là lửa, cả nhà vô cùng hoảng sợ, đã sớm không còn lý trí.
"Mẹ, tình hình không đúng, lửa lớn thế này đáng lý ra đã sớm cháy vào trong rồi chứ." Con trai của Trần Kim bỗng phát hiện tình hình có chút kỳ lạ, kêu lên.
"Ngươi còn chê lửa chưa đủ lớn sao? Ngươi muốn đốt chết chúng ta mới vui phải không?" Vợ của Trần Kim ôm con, hét lớn.
Tô Hồng cũng bình tĩnh trở lại, hoàn toàn chính xác, lửa lớn như vậy, trong phòng sao có thể không bị cháy vào? Ánh mắt quét qua, rất nhanh phát hiện một màn quỷ dị! Lúc tết ông Táo thì câu đối được treo, vì chữ quá đẹp, lại còn có mấy thư pháp gia tới xin chữ, Trần Kim liền nổi chút lòng tham. Biết chữ này quý giá, không nỡ bỏ mặc ngoài trời chịu mưa gió, thế là dán ở gian trong.
Bây giờ đám lửa lớn bốc lên, những chữ trên câu đối ở gian trong lại như đang phản quang, từng chữ đen tuyền vậy mà biến thành màu vàng kim! Đồng thời bên ngoài câu đối có lửa, nhưng câu đối thì không cháy! Càng quỷ dị hơn chính là, dù không bị cháy, câu đối vẫn đang chậm rãi hóa thành tro tàn!
"Là câu đối! Là câu đối do Phương Chính viết!" Tô Hồng chỉ vào câu đối kêu lên.
Con trai của Trần Kim là Trần Long nhìn sang, quả nhiên cũng phát hiện câu đối có điểm kỳ dị! Trong đầu chợt lóe lên, nói: "Mặc kệ có phải thật không, ta thử một chút!"
Thế là Trần Long chạy tới, muốn xé câu đối, sau đó hô: "Dán câu đối ra ngoài, có lẽ còn cứu được!" Kết quả, vừa chạm vào câu đối, nó liền hóa thành tro bụi! Một tiếng lửa lớn ào vào!
Trần Long bị ngọn lửa xông vào, lăn lộn trở về, Tô Hồng và vợ của Trần Long vội đỡ lấy hắn. Tô Hồng hô: "Không được chạm vào câu đối, đừng đụng vào."
Câu còn lại đang tàn tro với tốc độ nhanh hơn, mấy người thật sự tuyệt vọng.
Tô Hồng quát mắng: "Đều tại cái lão cha chết tiệt kia của ngươi! Nếu chúng ta cùng lên núi thì đâu đến nỗi bị lửa thiêu như thế này. . . Nếu không phải do ông ta không nghe khuyên bảo, luôn luôn giúp Ngộ Minh chửi bới Nhất Chỉ miếu, thì nhà chúng ta đã không bị Phật Tổ trừng phạt. Nghiệt chướng mà. . ."
"Xong rồi, xong rồi. . ." Trần Long cũng một mặt tuyệt vọng.
Mắt thấy câu đối sắp cháy hết. . .
Ở chỗ cửa sổ bỗng nhiên có tiếng hô lớn vang lên: "Bên trong có người không?"
"Có! Có người! Có người! Cứu mạng với!" Trần Long, Tô Hồng và vợ Trần Long đồng thanh kêu lên.
Sau đó nghe thấy một người ở ngoài nói lớn: "Cách xa cửa ra!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận