Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 637: Ầm ầm!

Chương 637: Ầm ầm! Lưu tỷ ở trên rừng Mỹ Dư tiếp tục gật đầu nói: "Đúng vậy đúng vậy, ta trước khi đến cố ý tra công lược, phàm là phải cẩn thận." "Sao nghe các ngươi nói, thế giới này đều không có người tốt đâu. Nếu thật sự loạn như vậy, Ngũ Môn Câu đã sớm thất bại rồi à? Ta đi qua rất nhiều nơi, mỗi lần đi, mọi người đều nói loạn loạn loạn, nhưng mà ta đi, có mạng nào nói loạn như vậy đâu." Ngồi tại vị trí bên cạnh Phương Chính, Tần Lam cau mày nói. "Tiểu muội muội, đó là do ngươi vận khí tốt, chưa gặp phải thôi. Thật mà gặp phải, phiền phức một đống lớn. Ta còn nghe nói có người đi du lịch, vì cự tuyệt mua sắm bị đánh gãy chân đây này." Lưu tỷ nói. Lời này vừa nói ra, rừng Mỹ Dư che miệng nhỏ nói: "Ta cũng nghe nói, đó là một mạng lưới đại V nói, nhưng dọa người lắm." Lúc này, Khương Quân rốt cuộc nhịn không được, mở miệng nói: "Đó là giả, cảnh sát đã giải thích rồi, ảnh chụp là râu ông nọ cắm cằm bà kia, là một nơi khác có hai người vì thù riêng mà xảy ra ẩu đả, đánh gãy chân. Không phải ở khu du lịch..." "Ngươi lại biết? Dù sao mọi người đều nói vậy, hơn nữa, quan chức nói, cảnh sát nói, ai mà tin!" Người đàn ông đeo kính dường như rất thù cảnh sát, lập tức kêu lên. Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức hùa theo. "Đúng đó, hiện tại cảnh sát còn ở đâu ra công tín lực. Mấy thứ chó má này, tổn thương dân lành, ăn cơm nhận hối lộ thì giỏi, ta chưa hề thấy cảnh sát nào có tinh thần trọng nghĩa cả, giờ những cảnh sát này đều là sói đội lốt cừu cả thôi." Lưu tỷ tức giận nói. Rừng Mỹ Dư giống như tùy tùng của Lưu tỷ, lập tức nói theo: "Đúng đấy, chính là vậy đó, hiện giờ cảnh sát căn bản không phải vì dân phục vụ!" Những người khác cũng bị cuốn theo, nhao nhao kể những chuyện nghe được về việc cảnh sát làm bậy, khu du lịch loạn lạc, ồn ào phía dưới, Phương Chính phát hiện, cả thế giới phảng phất đều biến thành một màu đen. Tần Lam tranh luận vài lần, kết quả bị mọi người coi là cô gái ngây thơ, từng người từng người mang bộ dáng, ngươi không hiểu, ngươi đời còn non, ta hiểu, ta rõ ràng, ta vì muốn tốt cho ngươi, để dạy dỗ Tần Lam một bài học. Cuối cùng Tần Lam trực tiếp đeo tai nghe vào, không nói gì nữa. Khương Quân cũng không nói chuyện. Phương Chính từ đầu đến cuối không nói gì, an tĩnh ngồi đó, như đang lặng lẽ nghe, lại như cái gì cũng không nghe. Điều này khiến Khương Quân chú ý, bất quá rất nhanh Khương Quân liền bị mấy người kia làm cho tức giận, nhắm mắt đi ngủ. Phương Chính phát hiện, không chỉ Khương Quân tức giận, mà cả mặt của hướng dẫn viên ngồi ở phía trước xe cũng khó coi, đây là một cô gái trẻ, xem ra chắc là vừa mới tốt nghiệp đại học. Cô cột tóc đuôi ngựa, đội một chiếc mũ màu vàng nhạt, cô gái không xinh đẹp, nhưng cũng không khó coi, cúi đầu, tay cầm lá cờ nhỏ, lúc này, lá cờ nhỏ bị cô vò nhăn nhúm cả. Ngược lại là bác tài không cao hứng, cả giận nói: "Im lặng chút! Đang lái xe đó! Ở trên đường cao tốc, ồn ào thế, lỡ ta vừa mất tập trung thì mọi người đều rơi xuống vực đó!" Người đàn ông đeo kính và Lưu tỷ nghe vậy, lập tức khó chịu. Vừa rồi hai người kẻ xướng người họa tạo một đợt trào lưu, toàn xe người đều xoay quanh chủ đề của hai người họ, nghiễm nhiên đã thành đại ca và nhị ca trong nhóm. Không dễ gì mới tạo dựng được uy danh, lẽ nào cứ thế mà tan rã? Vừa định nói gì đó, Phương Chính lên tiếng: "Vách núi này sâu thật." Bác tài hừ hừ nói: "Sâu mấy trăm mét, rơi xuống thì xương cũng không tìm thấy." Nghe nói vậy, người đàn ông đeo kính cùng Lưu tỷ và Rừng Mỹ Dư cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vực sâu đó, đồng thời rùng mình một cái, lời cãi nhau đến miệng cũng nuốt trở vào. Bất quá mọi người vẫn tiếp tục bàn tán, Phương Chính nghiêng tai lắng nghe, vẫn là nói cảnh sát không tốt, hướng dẫn du lịch không phải, khu du lịch xấu xa... Về chuyện này, Phương Chính khẽ lắc đầu, có những người thích bịt mắt kêu gào thế giới là màu đen, chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng tay gạt đi mà nhìn thế giới. Đạo lý này Phương Chính hiểu, nhưng hắn sẽ không cùng bọn họ tranh luận. Bởi vì Nhất Chỉ thiền sư từng nói: "Không nên tranh luận với đám đông, vì dù thắng hay thua, bọn họ cũng sẽ không tin." Sau hơn một giờ, mọi người thấy bác tài không để ý, âm thanh lại càng lớn, càng nói càng hăng, còn muốn đem chuyện ngũ hồ tứ hải tam giang gì đó đổ ra ngoài, bất kể là thật hay không, đừng quan tâm là có xảy ra với mình hay không, cái gì ngược lại cái gì đó... Khương Quân càng nghe càng bực, bất quá cuối cùng cũng không nói gì. Đúng lúc này, ô tô đột nhiên rung lắc. Người đeo kính suýt nữa từ trên chỗ ngồi rơi xuống, tức giận nói: "Bác tài, ông làm gì vậy?" Giọng nói vừa dứt, liền nghe thấy bác tài hét lớn một tiếng: "Thắt chặt dây an toàn!" Gần như đồng thời, xe dừng khựng lại. Không ít du khách không cài dây an toàn trong nháy mắt bị hất lên, một người đàn ông phía trước Phương Chính, Phương Chính một tay tóm lấy, dùng sức kéo một cái, đem hắn kéo trở về vị trí. Một cô gái ngồi phía sau Khương Quân bị bay ra, Khương Quân cũng ôm chặt lấy cô gái, nhưng mà phanh lại quá mạnh, quán tính của người quá lớn, Khương Quân không phải Phương Chính, một thân quái lực, căn bản không đỡ nổi cô gái, cô gái vẫn bị bay ra ngoài. Bất quá nhờ có Khương Quân ôm một cái nên té cũng không nặng. Xe dừng lại, các du khách bắt đầu nổi giận, nhao nhao kêu lên: "Bác tài, ông bị điên rồi!?" "Có biết lái xe không?" "Có ai lái xe kiểu đó không?" "Ông..." Trong khi mọi người đang kêu to, một bóng người màu trắng đột nhiên lách đến phía trước, đám người vừa kịp thấy một hòa thượng chạy đến chỗ tài xế, một tay mở dây an toàn, trong ánh mắt kinh ngạc của tài xế, đem ông ta xách như gà con kéo ra ngoài, tiện tay ném vào trong lối đi nhỏ. Mọi người đều đang giận vì bác tài phanh gấp, định hùa nhau chửi rủa bác tài thì sự việc lại đảo ngược. Tài xế giận dữ, hòa thượng này quá vô lý, gần như là mắng lên: "Ngươi TM..." Chỉ nghe "Oanh" một tiếng! Một tảng đá lớn rơi xuống, trực tiếp đè nát đầu xe sắt lá, chỗ mà tài xế ngồi ban đầu biến thành một đống sắt vụn! Trong nháy mắt đó, tất cả tiếng kêu la im bặt, tiếng mắng mẹ của bác tài đến miệng cũng nuốt trở vào. Đồng thời một tảng đá lớn khác phía trước xe buýt cũng lăn xuống chặn đường. Phía sau cũng có tảng đá lớn lăn xuống, trong khoảnh khắc, xe buýt bị kẹt cả trước lẫn sau! Lúc này mọi người rốt cuộc hoàn hồn, Lưu tỷ kinh hãi kêu lên: "Động đất! Đây là động đất!" Phảng phất đáp lời Lưu tỷ, mặt đất lần nữa rung chuyển, trên đỉnh núi không ngừng có đá vụn rơi xuống, đập vào thân xe, xe buýt kêu lốp bốp rung động, dọa cho mọi người run rẩy. Lặng lẽ cầu nguyện, nhất định đừng có tảng đá lớn nào rơi vào xe... Hiện trường hỗn loạn tưng bừng khủng hoảng, nếu như có ai không hoảng hốt, thì chỉ có Phương Chính. Phương Chính biết những người này sớm muộn cũng xảy ra chuyện, cho nên không có việc gì thì mở Thiên Nhãn quét qua một chút, tuy không ôm hy vọng nhìn thấy gì, nhưng có còn hơn không. Bất quá ngay vừa nãy, trước khi tảng đá lớn rơi xuống, Phương Chính đột nhiên nhìn thấy cảnh tảng đá lớn rơi trúng người bác tài, đè chết bác tài! Phương Chính gần như không cần suy nghĩ đã xông lên, kéo tài xế ra. Sự thật chứng minh, Thiên Nhãn của hắn tuy đẳng cấp không cao, không thể nhìn thấu cả hoàn cảnh, nhưng ngay trước thời khắc nguy hiểm giáng xuống, vẫn có thể nhìn thấy vài thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận