Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 867: Bắt đầu ăn bắt đầu ăn

Vừa vào sân nhỏ, Phương Chính đã thấy cửa phòng nhà Dương Hoa mở toang, từng luồng khí trắng xóa cuồn cuộn trào ra ngoài, tựa như thác nước treo ngược. Nhưng đây không phải khói bụi, mà là hơi nước... Đồng thời, trong sân tràn ngập một mùi thơm bột mì, còn có một vị ngọt quen thuộc. Đó là mùi thơm của màn thầu hấp. Nghe kỹ hơn, còn có mùi thơm của bánh đậu, chắc là bánh bao đậu hoặc bánh nhân đậu. Đến gần hơn, mắt Phương Chính sáng lên, nói: "Bánh đậu, đây là hấp bánh nhân đậu sao, ha ha... Tới đúng lúc rồi?" Phương Chính vừa dứt lời, thì có người từ trong phòng đi ra, người này tay cầm một cái nắp nồi bằng thân cây cao lương, bên trên đầy những chiếc bánh bao trắng mịn, thơm lừng. Nhìn kỹ lại, đúng là Dương Bình, em trai Dương Hoa. Dương Bình thấy Phương Chính, liền cười ha ha nói: "Trụ trì Phương Chính, ta biết ngay, chỉ cần có đồ ngon, ngươi nhất định tới." Phương Chính cũng không đỏ mặt, cười nói: "A Di Đà Phật, đồ ngon thế này, sao có thể bỏ qua chứ?" Lúc này, một người khác cũng bưng nắp nồi bước ra, là Dương Hoa. Dương Hoa cười nói: "Trụ trì Phương Chính, không phải nói hòa thượng phải kiêng ăn ngon, hưởng lạc sao? Cái vẻ tham ăn của ngươi, thế là phạm giới rồi." Phương Chính thản nhiên nói: "Nói trắng ra là kiêng dục vọng, nhưng bần tăng không có ý định trở thành lão tăng không màng nhân gian khói lửa. Cái chuyện ăn uống này, khẳng định là không kiêng được rồi, không nói nhiều, bần tăng ăn trước một cái." Vừa nói, Phương Chính vừa cầm lấy một chiếc bánh bao lớn, màn thầu vừa chạm tay, da đã mịn màng, mềm mại, còn hơi dính. Nắn nhẹ một cái thấy bánh xốp mềm như bông, còn mềm hơn cả bọt biển! Cảm giác rất tuyệt! Có điều, màn thầu mới ra lò khá nóng tay, nhưng Phương Chính biết, màn thầu vừa ra lò mới là ngon nhất! Nếu để nguội sẽ bỏ lỡ thời điểm ngon nhất. Thế là Phương Chính nhét luôn vào miệng, mặc kệ tiếng cười đùa của Dương Hoa và Dương Bình, cắn một miếng, chỉ cảm thấy trong miệng mềm mại, một ngụm thơm ngon và ngọt ngào, cực kỳ thoải mái. Chiếc bánh bao lớn như vậy, Phương Chính hai ba miếng đã ăn hết. Đang định cầm thêm một cái nữa, chợt phát hiện trước mắt xuất hiện một đám nhóc! Độc Lang mở to mắt nhìn chằm chằm Phương Chính, cái vẻ mặt phì phò, như muốn nói: "Sư phụ ăn một mình, không phải sư phụ tốt!" Con sóc cũng có vẻ tức giận, Hồng Hài Nhi thì chu môi nói: "Sư phụ, chúng con còn chưa được ăn đâu." "Chưa ăn thì đi ăn đi, vi sư có cản các ngươi đâu? Nhớ kỹ, không được lãng phí!" Phương Chính cười nói. Đám tiểu gia hỏa nghe vậy liền vui vẻ nhảy cẫng lên, quay người chạy theo Dương Bình và Dương Hoa. Ở vùng nông thôn Đông Bắc, hầu như nhà nào cũng sẽ bắt đầu từ đầu đông làm sẵn một đống lớn sủi cảo, màn thầu, bánh nhân đậu, bánh bao đậu, bánh mật các loại, rồi cất vào hầm, mượn cái tủ lạnh tự nhiên để đông. Như vậy, lúc ăn cơm chỉ cần lấy ra vài cái, lúc nấu cơm cho vào hấp lên, thế là có ngay món ngon. Cách này so với mì ăn liền thì tiện lợi hơn mà lại dinh dưỡng hơn nhiều. Đồng thời, đây cũng là món ăn vặt mà lũ trẻ thích nhất, có thể nói là rất nhiều lợi ích... Có điều, người một nhà hiển nhiên là không thể tự mình làm hết số màn thầu, bánh nhân đậu để ăn cả mùa đông được. Vì vậy, về cơ bản đều sẽ có thất đại cô bát đại dì, tam cô lục bà, hàng xóm láng giềng, người rảnh rỗi đều được gọi đến. Mọi người cùng nhau ra tay làm màn thầu. Người giúp đỡ càng nhiều thì trẻ con cũng sẽ đi theo, mà ‘Bất Nhị pháp bảo’ của bọn trẻ chính là đồ ăn ngon. Vì vậy, những chiếc màn thầu, bánh nhân đậu này, mỗi lần ra lò đều sẽ ưu tiên cho đám tiểu tổ tông này trước, sau đó mới đem xuống hầm bảo quản. Đương nhiên, người lớn cũng chắc chắn là muốn nếm đồ tươi... Thế là, điều này đã hình thành một thói quen, cho dù chủ nhà không mời cơm, nhưng những đồ hấp lên thì đều phải cho mọi người ăn no. Nhưng đây đều không phải là thứ đáng giá gì, coi như không giúp, hoặc lúc nhà không khá giả, mọi người cũng sẽ không so đo chuyện này. Ai nấy đều vui vẻ chia sẻ, đổi lại tiếng cười nói vui vẻ. Do đó, những hoạt động như hấp màn thầu, gói sủi cảo... đối với người nông thôn mà nói, chẳng khác nào đón Tết. Một đám người tụ tập lại một chỗ, vui vẻ hòa thuận, trẻ con nô đùa, người lớn nói chuyện phiếm, lập tức mùa đông lạnh giá cũng không còn thấy lạnh nữa. Phương Chính có lúc còn nghi ngờ, liệu có phải thói quen này là do mùa đông quá lạnh, không có chỗ chơi, quá cô tịch, từng người ở nhà thấy buồn bực, nên mới nghĩ ra. Tất nhiên, đây chỉ là ý nghĩ thôi, việc hấp màn thầu, hấp bánh nhân đậu, bánh mật ở Đông Bắc không chỉ đơn giản là chuyện ăn uống, hay nhiều người tụ tập mà còn đại diện cho sự mong đợi và chúc phúc không ngừng phát triển. Đây còn là một buổi tụ tập đặc sắc của miền Đông Bắc, xem như là món khai vị trước Tết. Không để ý tới đám đệ tử, Phương Chính bước vào phòng, quả nhiên, hai bên trong phòng, trên giường, dưới đất đều bày la liệt bàn tròn lớn, xung quanh một đám người, người thì nhào bột, người nặn màn thầu, người làm bánh bao đậu... ai nấy đều vui vẻ hòa thuận nói chuyện. Thấy Phương Chính, từng người giơ đôi tay trắng bóng, cười hở cả hàm răng trắng sáng, chào hỏi. Phương Chính cũng lần lượt đáp lễ, sau đó lao thẳng vào nhà bếp. Ở bếp sau, Đỗ Mai và mấy người phụ nữ khác cũng đang bận rộn, mỗi người quản một cái bếp, trên bếp là bảy tám tầng nồi hấp, làn khói trắng xóa cũng từ đây mà ra. Vì khói quá dày nên Phương Chính cũng không nhìn rõ ai là ai. Nhưng chuyện này không còn quan trọng nữa, ánh mắt Phương Chính đã dán vào hai chiếc nắp nồi còn đang đặt ở trên bàn, chưa kịp bưng ra! Trên những nắp nồi vẫn là màn thầu, nhưng nắp nồi này lại không giống lắm. Trên đó là những cái bánh màu vàng ruộm, như quả trứng gà dựng đứng, nhìn rất đẹp. Lúc này, Đỗ Mai thấy Phương Chính liền nói: "Đừng xem, vẫn còn sống nhăn đây." Phương Chính lập tức thở dài. Đỗ Mai cười nói: "Mới ra lò thì làm gì còn, nhưng ở dưới hầm có bánh nhân đậu đông lạnh rồi, ngươi có muốn ăn không?" Phương Chính nghe vậy liền đáp: "Có chứ! Đương nhiên là muốn ăn rồi!" Nói rồi, Phương Chính liền chạy ra ngoài, kết quả thấy Dương Bình và Dương Hoa đứng đó, vẻ mặt ngơ ngác nhìn hắn. Phương Chính ngạc nhiên: "Hai vị thí chủ, làm sao vậy?" Dương Hoa cười khổ nói: "Trụ trì Phương Chính, động vật trên núi của các ngươi đều là quỷ chết đói đầu thai sao? Sao con nào cũng ăn khỏe vậy? Cái bàn đá nhỏ xíu kia còn ăn hai cái màn thầu... Còn con sói kia ăn hết nửa nắp nồi. Còn cả con khỉ kia nữa, đúng là Đại Vị Vương. Tịnh Tâm cũng đừng nói nữa, tên này ăn hết mười cái, còn gào mồm lên đòi thêm... Các ngươi nói xem, sao các ngươi không đến sớm một chút đi?" Phương Chính liếc nhìn, con sóc đang nhai phồng cả má, tên này còn có ý định dùng miệng gói đồ mang đi nữa kìa! Độc Lang thì ăn đến mức không còn nhúc nhích, Hồng Hài Nhi dù đang ăn vẫn không quên thỉnh thoảng kéo xuống một miếng ném cho con cá ướp muối đang nằm dài trên mặt đất, há mồm chờ sẵn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận