Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1130: Chuẩn bị chuồn đi

Chương 1130: Chuẩn bị chuồn đi
Kết quả vừa ra hậu viện Nhất Chỉ tự, hắn liền ngẩn người ra! Bởi vì tiền viện Nhất Chỉ tự vậy mà lại trống rỗng! Một bóng người cũng không có! So với cảnh tượng ngày xưa người đến người đi tấp nập, thì hiện tại quá mức yên tĩnh khiến Phương Chính hoài nghi cả nhân sinh.
Ra khỏi Nhất Chỉ tự, liền nhìn thấy phía trước đen nghịt một đám người, có người ngồi trên đất, có người leo lên cây, có người thì lại ngồi trên tảng đá... Tóm lại, tất cả những nơi có thể đứng được đều có người! Tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn về một hướng, đó là phía dưới bia đá... Không đúng, là phía trên bia đá!
Chỉ thấy cá ướp muối ngồi trên bia đá, khoa tay múa chân giảng giải từng bước từng bước phương pháp tu luyện, phân tích nơi phát ra lực lượng giữa trời đất, vân vân.
Phía dưới, bất luận là nam nữ già trẻ, đều nghe rất chăm chú, có người ghi chép, có người ghi âm, có người quay lại video. Trong đám người, Phương Chính còn thấy Tỉnh Nghiên cùng các phóng viên, mỗi người đều cầm theo máy quay phim dài ngắn, điên cuồng "tác nghiệp" vào cá ướp muối.
Ngay lúc này, Phương Chính nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, đó là Vương Hữu Quý dẫn theo bé Lạc mặc áo mưa, còn có một người quen khác chính là Kỳ huyện trưởng! Ba người gần như là một đường hối hả chạy tới.
Vừa nhìn thấy Phương Chính, Vương Hữu Quý thì không sao, vì ngày nào cũng gặp Phương Chính rồi. Bé Lạc mặc áo mưa cũng không có phản ứng gì, nhưng Kỳ huyện trưởng lại không giống vậy, hắn đến Nhất Chỉ sơn không dưới vài chục lần, lần nào muốn gặp Phương Chính cũng đều không được, chờ ở cổng cũng không gặp, chặn ở cửa sau cũng không xong, tất cả đều vô ích mà lui về. Bây giờ rốt cuộc cũng thấy được người sống, sao hắn có thể bình tĩnh được? Thật giống như cảnh sát thấy được kẻ trộm cắp đồ, hét lớn một tiếng: "Phương Chính, ngươi đừng chạy!"
Phương Chính nghe xong, chân liền mềm nhũn ra, suýt chút nữa đã bị dọa chạy mất. Nhưng ngay lập tức, Phương Chính đột nhiên nhớ ra, hắn có làm gì đâu mà chạy chứ? Hắn cũng đâu có làm chuyện gì xấu a?
Thế là Phương Chính đứng ngây ra đó...
Chưa được bao lâu, ba người đã chạy đến trước mặt Phương Chính, Phương Chính chắp tay trước ngực, định chào.
Kết quả, Vương Hữu Quý và Kỳ huyện trưởng mỗi người một tay túm lấy Phương Chính, như bắt phạm nhân, lôi hắn vào trong Nhất Chỉ tự. Bé Lạc mặc áo mưa thì đóng cửa lớn lại, ngay cả Tịnh Tâm cũng bị ngăn ở ngoài.
Phương Chính mặt mày ngơ ngác nói: "Ba vị hảo hán, bần tăng tuy có chút tiền, nhưng các vị dùng sức mạnh vậy, bần tăng sẽ không chịu khuất phục!"
"Im miệng, nói thêm câu nào nữa, đánh chết ngươi!" Vương Hữu Quý cũng a dua theo.
"Tổ tông của tôi ơi, hai người đừng có làm ồn nữa. Huyện trưởng sắp phát điên đến nơi rồi!" Bé Lạc mặc áo mưa kêu lên.
Vương Hữu Quý nghe xong, lúc này mới nhớ tới mình đến đây là làm gì, vội vàng nghiêm mặt nói: "Nghe huyện trưởng nói."
Phương Chính cũng chắp tay trước ngực, nhưng tay vừa nhấc lên, liền bị Kỳ huyện trưởng đè xuống, Kỳ huyện trưởng vội vàng mà lại chua xót nói: "Phương Chính trụ trì, gặp ngươi một lần thật không dễ dàng gì."
Phương Chính định giải thích một chút, nhưng Kỳ huyện trưởng liền nói: "Thôi không nói nhảm nữa, lý do ta hiểu cả. Bây giờ nói chính sự, mau kêu con cá nhà ngươi ngậm miệng, đừng nói nữa!"
Phương Chính ngạc nhiên: "Tại sao?"
"Ngươi cứ bảo nó ngậm miệng trước đã, rồi ta nói cho ngươi tại sao." Kỳ huyện trưởng lo lắng nói.
Phương Chính gật đầu, nói với con sóc trên cây: "Đi... bảo cá ướp muối im miệng. Lắm lời thêm một chữ, tối nay đánh cá ướp muối."
Con sóc gật đầu, vèo một cái lao ra ngoài, giữa không trung nhảy lên, nhảy xa mười mấy mét rồi rơi xuống tường, sau đó lại tung người một cái là không thấy đâu.
Nhìn thấy cảnh này, Kỳ huyện trưởng cũng hết sức kinh ngạc, tuy biết rằng Nhất Chỉ tự này toàn là yêu quái, nhưng mỗi lần nhìn thấy cảnh này, hắn đều không kìm được mà cảm thán và rung động.
Chờ con sóc đi rồi, Kỳ huyện trưởng nói: "Đại sư, chuyện là như thế này, con cá ướp muối nhà ngươi hôm nay nói năng lung tung một ngày trời. Những lời hắn nói, bị rất nhiều người quay lại rồi tung lên mạng."
"Thì sao chứ?" Phương Chính không hiểu, việc này có gì mà phải làm lớn chuyện vậy? Cái này cùng lắm thì người ta biết đến có vẻ cũng chỉ là phương pháp cường thân kiện thể thôi mà? Chả có gì to tát cả.
Kỳ huyện trưởng nói tiếp: "Thì sao á? Ngươi có biết những thứ nó nói, có bao nhiêu giá trị hay không?"
Phương Chính sờ sờ mũi: "Cũng chỉ là mấy biện pháp cường thân kiện thể thôi mà..."
Kỳ huyện trưởng nghe xong, tại chỗ liền hét lên: "Mấy biện pháp cường thân kiện thể thôi? Còn mà thôi?"
Phương Chính gật đầu...
Kỳ huyện trưởng có bộ dạng tiếc rèn sắt không thành thép, túm lấy tóc nói: "Những thứ cá ướp muối giảng, bị rất nhiều người truyền ra ngoài rồi. Đồng thời gây chú ý đến một vài chuyên gia, trong đó có Mẫn Hòa, một đại sư công phu rất nổi danh ở Trung Quốc. Mẫn Hòa luyện nội gia quyền, tinh thông đạo gia dưỡng sinh thuật. Theo phân tích của ông ta, những điều cá ướp muối giảng hoàn toàn giống với những gì ông ấy ngộ ra, thậm chí một vài chỗ mà ông ấy gặp khó khăn cũng dễ dàng giải quyết được chỉ bằng một câu nói của cá ướp muối! Trong đám người đó, có cả mấy đồ đệ của Mẫn Hòa, Mẫn Hòa toàn bộ quá trình chỉ đạo họ đặt câu hỏi, toàn là những câu hỏi về kiến thức chuyên môn thực sự. Kết quả là, cá ướp muối trả lời toàn bộ chính xác, hơn nữa câu trả lời còn tốt nhất! Vượt xa những điều mà Mẫn Hòa khổ công nghiên cứu học hỏi!"
Phương Chính sờ sờ mũi nói: "Cái này... Có vấn đề gì sao?"
"Có vấn đề gì sao?" Kỳ huyện trưởng thật sự muốn tát chết cái tên hòa thượng ngốc nghếch trước mặt! Hắn đã nói rõ ràng như thế, mà hắn vẫn không hiểu sao?
Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Phương Chính, Kỳ huyện trưởng cố gắng hít sâu một hơi, cố giữ cho bản thân không bị tức chết, hoặc là nổi giận mà bóp chết tên hòa thượng này tại chỗ. Sau đó hắn mới nói: "Nói vậy nhé, Mẫn Hòa là một nhân vật nổi tiếng trong giới võ thuật ở trong nước, cá nhân ông ấy có sức chiến đấu có thể chống lại ba tên đặc chủng binh. Dĩ nhiên, tình huống tranh đấu liều mạng thì không nói đến, vì không ai có thể đảm bảo sẽ không có bất ngờ xảy ra. Theo Mẫn Hòa phỏng đoán, dựa theo phương pháp tu luyện mà cá ướp muối nói, thể chất của con người có thể tăng từ ba đến mười lần! Mỗi người có thành tựu khác nhau, ngươi nghĩ xem một tên đặc chủng binh mà tăng lên từ ba đến mười lần sức chiến đấu thì thế nào?"
Nói đến đây, hai mắt Kỳ huyện trưởng sáng lên nhìn Phương Chính, ý là, những cái còn lại không cần tôi phải nói nữa chứ?
Phương Chính im lặng, quả nhiên là mông quyết định đầu, hắn - tiểu hòa thượng chỉ nghĩ đến việc toàn dân khỏe mạnh, còn Kỳ huyện trưởng - một cán bộ nhà nước, lại nghĩ đến sức mạnh quốc gia...
Nhưng Phương Chính vẫn có chút không hiểu: "Đến thời đại này rồi, vũ lực cá nhân có còn tác dụng gì đâu?"
"Cái gì gọi là không có tác dụng gì? Tăng cường thể chất, binh sĩ không ốm đau, đó chính là sức chiến đấu! Cũng là bắn pháo, tốc độ của mình nhanh hơn đối phương 0.1 giây thì đã có thể quyết định cục diện rồi! Ngươi hiểu chưa?" Kỳ huyện trưởng nói.
Phương Chính gật gật đầu, hắn thật sự không hiểu về chiến tranh, nhưng đạo lý Kỳ huyện trưởng nói thì hắn đã hiểu.
Kỳ huyện trưởng nói: "Lần này ta đến đây, không phải đại diện cho cá nhân ta hoặc chính phủ huyện. Mà là lệnh của cấp trên, bảo ta hỏa tốc đến ngăn cản hành vi của ngươi. Sắp tới sẽ có nhân viên công tác quốc gia đến gặp ngươi, cụ thể thế nào, họ sẽ bàn bạc với ngươi."
Phương Chính nghe xong, lập tức cảm thấy nhức đầu, con ngươi có chút dao động, trong lòng nghĩ: "Cái này sợ là chọc đến tổ ong vò vẽ rồi, phiền phức lớn đây! Xem ra cần phải tìm cơ hội chuồn thôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận