Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 906: Hắn là cha ta

Chương 906: Hắn là cha ta
Khả Khả sợ đến không dám nói gì, Phương Chính vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng, nói: "Thí chủ, không cần lo lắng. Nếu hắn đến, bần tăng tự nhiên sẽ cùng hắn lý luận."
Người nữ nghe vậy, trong mắt lúc này mới có chút hi vọng, cảm kích nói: "Cảm ơn."
Phương Chính lắc đầu nói: "Khả Khả, người mượn tiền ngươi tên gì? Trông như thế nào?"
"Hắn..." Khả Khả vừa định nói, thì nghe bên ngoài có người gõ cửa, âm thanh rất lớn, tiết tấu rất nhanh. Nghe âm thanh này, liền biết người tới rất hùng hổ, hoặc nói, căn bản không xem những người trong nhà này ra gì...
Khả Khả bị dọa mặt nhỏ lập tức tái mét, nói: "Hắn... hắn đến rồi."
Mẹ của Khả Khả cũng lộ vẻ lo lắng, nói: "Khả Khả, gọi báo động, mau báo cảnh sát!"
Khả Khả khóc ròng nói: "Mẹ, điện thoại... bị ném rồi."
Mẹ Khả Khả nghe xong, lập tức tức giận: "Con bé này, điện thoại sao lại mất được? Mẹ không phải đã nói phải cẩn thận điện thoại di động sao?"
"Mẹ, con sai rồi... ô ô..." Khả Khả bị mẹ quát, tại chỗ khóc òa.
Phương Chính vội nói: "Thí chủ, Khả Khả còn nhỏ, khó tránh khỏi sai sót. Yên tâm đi, có bần tăng ở đây, kẻ đó không làm gì được đâu. Khả Khả, đi, bần tăng cùng con ra mở cửa. Bần tăng ngược lại muốn xem, kẻ đi vay tiền rốt cuộc là loại hỗn đản gì!"
Khả Khả nhìn mẹ, mẹ Khả Khả nói: "Đi thôi, cẩn thận một chút."
Đến nước này, mẹ Khả Khả cũng không còn cách nào khác, người ta đã tới cửa, lại không báo cảnh được, duy nhất dựa vào chỉ có Phương Chính. Dù bà không quá tin tưởng Phương Chính, nhưng cũng đã nghĩ, cùng lắm thì cho hết đồ đạc để đổi lấy bình an. Đợi trong nhà không còn gì đáng lo thì cũng tốt. Đồng thời, bà cũng định rồi, chuyện hôm nay xong, lập tức báo cảnh, bằng mọi giá, bà phải tìm cách bảo vệ con gái.
Ngoài cửa, một tên tóc ngắn, trông như một tên vừa ra tù, dáng người vạm vỡ, mặc áo da, quần jean, ngậm điếu thuốc, đấm cửa, vừa đấm vừa lầm bầm: "MMP, cái thứ này ở trong nhà làm gì vậy? Còn không mau mở cửa?"
Vừa nói, hắn liền đá một cái vào cửa, cú đá này làm hắn sáng mắt: "Ha ha, cánh cửa này được đấy chứ... Mẹ nó, sao trước không nghĩ ra?"
Nói xong, tên kia vui vẻ hẳn, ghé lại xem xét kỹ cánh cửa là của hãng nào...
Trong nhà, vốn Khả Khả muốn mở cửa, Phương Chính chợt ngăn nàng lại, cười nói: "Để ta đi, con không đủ sức."
"Mở cửa cần sức bao lớn chứ?" Khả Khả không hiểu hỏi.
Phương Chính cười đáp: "Đương nhiên cần, ví dụ như vậy này!"
Vừa nói, Phương Chính đột nhiên dùng sức đẩy mạnh!
Chỉ nghe "phanh" một tiếng vang trầm, theo sau là tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu thảm làm Khả Khả giật mình, nhưng vẫn tò mò nhìn ra, chỉ thấy một người nằm ở ngoài cửa, hai tay ôm đầu kêu la: "Má! Con nhãi, mở cửa không biết nhẹ... Ách? Ngươi là ai?"
Tên kia đột nhiên thấy người mở cửa không phải Khả Khả, mà là một hòa thượng áo trắng, lập tức ngơ ngác. Trong lòng thầm nghĩ: Lẽ nào nhà này có bà con đến?
Nhưng tên kia nhìn kỹ Phương Chính, thấy tuổi tác có vẻ không lớn, trông có vẻ yếu ớt, không hung dữ gì, lại có vẻ rất khỏe, liền đứng lên chỉ vào Phương Chính quát: "Con lừa trọc, vừa nãy là ngươi mở cửa?"
Phương Chính chưa kịp nói, Khả Khả bỗng thò đầu ra, nói: "Không phải, là con mở."
Tên kia nghe vậy, giơ chân lên định đá!
Khả Khả thấy vậy, sợ đến ôm đầu, theo bản năng ngồi xuống, vừa kêu lên: "Đừng đánh con..."
Phản ứng tự nhiên của đứa nhỏ như thế, rõ ràng đã bị tên hỗn đản này đánh nhiều lần! Một đứa bé đáng yêu như vậy cũng đánh, kẻ này vẫn là người sao? Phương Chính lập tức một luồng nóng dâng lên, đồng thời giơ chân lên đá một cái!
"Bành!"
Tên kia chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy ngực đau nhói, cả người bay lên!
"Đông!"
Hắn đâm sầm vào tường, treo trên đó một giây rồi trượt xuống, ôm ngực, miệng sùi bọt mép, mắt trợn ngược.
Một cước giải quyết tên kia, Phương Chính mới ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ đầu Khả Khả, ai ngờ Khả Khả sợ đến kêu lên: "Đừng đánh, đừng đánh, đừng đánh con..."
Phương Chính thấy Khả Khả hoảng loạn, một tay ôm Khả Khả vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé nói: "Ngoan, ngoan, Khả Khả đừng sợ. Ba ba ở đây, không sao, không sao."
Được Phương Chính dỗ dành, Khả Khả mới dần bình tĩnh lại, dựa vào lòng Phương Chính, buông tay đang ôm đầu xuống, nhìn Phương Chính. Trong phút chốc đó, Khả Khả chỉ thấy hòa thượng trước mặt sao mà đẹp trai đến vậy, như người ba chưa từng gặp, nụ cười của hắn rạng rỡ, lòng ngực ấm áp, an toàn, theo bản năng, Khả Khả rúc vào lòng Phương Chính, như mèo con cuộn tròn.
Nhẹ nhàng vỗ lưng Khả Khả, Khả Khả trong lúc bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Chưa ôm thì không biết, ôm một cái Phương Chính mới thấy, Khả Khả gầy gò như vậy, dù có mặc áo bông, ôm vào lại cảm thấy thân hình bé xíu, nhẹ như lông vũ. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô bé, rõ ràng, mẹ bệnh suốt thời gian qua, đứa bé này đã phải chịu không ít khổ.
Có thể tưởng tượng, một đứa trẻ sáu bảy tuổi, đáng lẽ phải hồn nhiên vui chơi lại phải gánh vác gia đình. Vừa phải chăm sóc mẹ, vừa nấu cơm, vừa lo tiền thuốc thang cho mẹ, còn phải chống lại những tên vô lại thừa lúc cháy nhà mà hôi của này. Đừng nói trẻ con, ngay cả người trưởng thành cũng bị hành hạ đến kiệt sức, muốn điên rồi. Nhưng Khả Khả vẫn cố gắng...
Phương Chính bắt mạch cho Khả Khả, chân mày nhíu chặt hơn, Khả Khả đã bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, thêm mệt mỏi quá độ gây thiếu máu. Nếu Phương Chính không đến kịp thời, cứ tiếp tục như vậy, đứa trẻ này không khéo lại đi trước mẹ.
Nghĩ đến đây, lòng Phương Chính càng đau xót, nhẹ nhàng ôm Khả Khả, ánh mắt như hai lưỡi dao găm vào người tên hỗn đản trước mắt.
Lúc này, dưới lầu vọng lên tiếng bước chân, cùng với tiếng quát của một phụ nữ: "Tống Bân, mày cút xuống cho tao! Lại đi bắt nạt người cô nhi quả mẫu rồi hả?"
Vừa nói, mấy dì tay cầm chổi, gậy gộc chạy lên, ai nấy đều giận dữ, hệt như muốn đánh chết Tống Bân. Đến nơi xem thì thấy, Tống Bân nằm sõng soài trên đất như chó chết, bên cạnh là một hòa thượng áo trắng đang ôm Khả Khả ngủ, đứng yên tại đó.
Mấy dì lập tức ngơ ngác, chuyện gì thế này?
Lúc này hòa thượng hỏi: "Hắn tên Tống Bân à?"
Mấy dì đồng loạt gật đầu.
Hòa thượng lắc đầu nói: "Hắn không xứng với cái tên đó."
Nói xong, hòa thượng ôm Khả Khả vào phòng, vừa định đóng cửa, thì nghe tiếng một dì mặc áo đỏ hét lớn: "Ngươi là ai? Sao lại ôm Khả Khả?"
Tiếng quát làm Khả Khả tỉnh giấc, nghe thấy có người hỏi, theo bản năng đáp: "Hắn là cha con!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận