Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 300: Trăm sông đổ về một biển

"Ngươi hỏi pháp hiệu, hay là bản danh?" Hồng hài nhi nghe Nhạc Thiên nói giúp mình, trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Nhạc Thiên quả thật rất biết cách nói chuyện: "Ờ, bản danh đi, ngươi đứa nhỏ này đáng yêu như vậy, chẳng lẽ gọi là Hồng hài nhi à?"
"Ta gọi Hồng hài nhi." Hồng hài nhi hơi ngẩng đầu, vênh váo nói.
"Ấy..." Nhạc Thiên chân nhân ngây người, nhìn Hồng hài nhi, lại nhìn Phương Chính.
Phương Chính chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, đúng là hắn gọi Hồng hài nhi."
Nhạc Thiên chân nhân lại cười: "Thật tốt, thật tốt, tán tài đồng tử a."
Nhạc Thiên chân nhân là người quen thuộc, đồng thời cũng rất hay chuyện, kéo Phương Chính nói chuyện phiếm, trò chuyện cũng rất vui vẻ.
Mà Phương Chính cũng tò mò về một số chuyện của Đạo gia, liền hỏi: "Chân nhân, bần tăng không nhìn lầm, bộ quần áo này của ngươi là nạp áo à?"
Nhạc Thiên chân nhân mặt đỏ lên nói: "Đúng là nạp áo, hết cách rồi, nghèo quá mà... Nạp áo dày dặn, ra ngoài, ngồi đâu mài cũng không hỏng."
Phương Chính kinh ngạc, Nhạc Thiên chân nhân này thật sự có chút đáng yêu... Bất quá, nạp áo từ xưa đến nay, đều là lựa chọn hàng đầu của đạo sĩ du phương, lý do đúng là cái này, chịu mài mòn!
Phương Chính nói: "Đạo quán của chân nhân ở đâu?"
Nhạc Thiên chân nhân chỉ về phía sau dãy núi Thông Thiên nói: "Ở trong núi sâu, không hẳn là đạo quán, chỉ là một cái nhà tranh mà thôi."
"Vậy chân nhân giải quyết chuyện ăn uống như thế nào?" Phương Chính lại hỏi.
"Tự mình trồng trọt, dệt vải, cơm no áo ấm, ăn gió uống sương, cũng coi như tự do." Nhạc Thiên chân nhân nói đến đây, trong mắt lại có chút tự hào, thoải mái, hiển nhiên hắn không phải cố sĩ diện, mà là thật thích cuộc sống này.
Nhạc Thiên chân nhân đổi giọng nói: "Phương Chính pháp sư, bần đạo lần này đến, thật ra là có việc muốn nhờ."
Nói đến đây, mặt Nhạc Thiên chân nhân lại đỏ lên.
Phương Chính phát hiện Nhạc Thiên chân nhân này có cảm xúc gì đều lộ ra trên mặt, cảm thấy có chút thú vị, liền hỏi: "Chuyện gì? Chân nhân cứ nói."
"Ờ, thì là... Măng của ngươi ta đã đào một chút, thì... thì là... Ngươi xem, thế nào đền bù đây..." Mặt Nhạc Thiên chân nhân càng đỏ hơn.
Phương Chính ngạc nhiên, đào măng của hắn? Chẳng lẽ Nhạc Thiên chân nhân lên núi đào? Sao không thấy Độc Lang về nói? Hay là hắn cũng trốn việc rồi?
Phương Chính đang ngây người một lúc, Nhạc Thiên chân nhân lại cho rằng Phương Chính có chút không vui, càng thêm xấu hổ nói: "Bần đạo trước đó không biết đó là có chủ. Thấy trúc tử mọc xuống chân núi, có lợn rừng đào ăn, nên ta đào theo hai cây. Về sau mới biết, trúc tử này là của thôn Nhất Chỉ, vốn dĩ đi tìm thôn trưởng Vương Hữu Quý. Nhưng ông ấy nói trúc tử là của ngươi, thế là..."
Phương Chính nghe vậy, lập tức bó tay, vị đạo trưởng này thật thà đáng yêu quá, cười nói: "Chân nhân khách khí, măng kia tuy là từ chỗ bần tăng mà có, nhưng nếu đã mọc ra rồi thì không thể coi là vật độc hữu của bần tăng. Thí chủ thích ăn, đào thì cứ đào, không cần suy nghĩ nhiều."
"Ờ? Nhưng là... Ừm... Thật là vô chủ?" Nhạc Thiên chân nhân hỏi.
Phương Chính cười nói: "Đương nhiên là thật, bất quá sau này sẽ là của trong thôn, đương nhiên, ngươi muốn ăn, vẫn có thể đào."
Nhạc Thiên chân nhân lập tức cười: "Vậy thì bần đạo an tâm, nói thật, măng này thật ngon."
Phương Chính vẫy tay, Hầu Tử mang một cái đỉnh măng đến, Phương Chính nói: "Cái này còn ngon hơn, chân nhân có cần không?"
Nhưng điều khiến Phương Chính bất ngờ là, Nhạc Thiên trực tiếp lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi."
Phương Chính không hiểu hỏi: "Vì sao?"
"Thiên hạ có vô số thứ tốt, sao có thể chiếm hết? Biết đủ mới thấy hạnh phúc, ngươi xem trời hôm nay, một màu xanh biếc, thật là đẹp. Đáng tiếc thay, có người ngày ngày nhìn mà vẫn thấy chẳng có gì hay, nếu cho bọn họ đi một chút tới các thành phố lớn đầy sương khói một thời gian, sẽ biết thế nào là đẹp." Nhạc Thiên nói xong, đứng dậy nói: "Thời gian không còn sớm, bần đạo không làm phiền pháp sư nữa, nếu rảnh thì xin mời đến đạo quan phía sau núi của bần đạo ngồi chơi, tuy có chút nghèo khó nhưng cũng coi là một nơi tao nhã."
Phương Chính đứng dậy nói: "Nhất định rồi, đúng, xin hỏi chân nhân trong dãy núi Thông Thiên này còn có người tu hành khác không?"
"Có chứ, dãy núi Thông Thiên này không có người thế tục quấy rầy, yên tĩnh thanh bình, sản vật phong phú, vẫn còn có một số người tu hành trong đó. Theo bần đạo biết thì, có một tiên sinh dạy học, tự xưng là đệ tử Nho gia, ở trong đó xây nhà mà ở." Nhạc Thiên chân nhân nói.
Trong lòng Phương Chính kinh ngạc không thôi, chuyện này trước đây hắn không hề hay biết, từ trước tới nay, hắn đều cho rằng Nhất Chỉ sơn đã là khu vực rìa ngoài, đi vào trong kia trừ mấy kẻ ngu này, lũ sói con ra, thì cũng không có gì. Không ngờ, lại có người vào sâu trong núi tu hành.
Tiễn Nhạc Thiên chân nhân đi, lòng Phương Chính cũng bắt đầu rộn ràng, xem ra sau này có thời gian, cũng nên đi dạo dãy núi Thông Thiên.
"Sư phụ, chúng ta là đệ tử Phật môn, có việc gì mà nói chuyện lâu với một lão đạo mũi trâu như vậy?" Bên cạnh, Hồng hài nhi không hiểu hỏi.
Phương Chính hỏi ngược lại: "Vì sao không thể trò chuyện?"
"Chúng ta tin Phật, hắn tin đạo, nên gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu, đi chung sao được." Hồng hài nhi nói.
Phương Chính cười ha ha nói: "Đó là do ngươi nghĩ nhiều, tin cái gì cũng không quan trọng, người tốt là được rồi. Hơn nữa, từ xưa đến nay, Nho và Đạo cũng không có nhiều tranh chấp, ngược lại còn rất hòa hợp."
"Thật hay giả? Tín ngưỡng khác nhau, mà có thể chung một phe?" Hồng hài nhi tò mò.
Phương Chính dẫn Hồng hài nhi ra cổng chùa, vừa đi vừa hỏi: "Vậy ngươi nói khác biệt, nói rõ ra xem, lại khác nhau ở chỗ nào?"
Hồng hài nhi há miệng, nhíu mày, tuy hắn xuất thân là Yêu Vương, nhưng chưa từng đi đây đi đó nhiều, nên kiến thức không rộng. Bất quá dù sao cũng là con nhà danh giá, chút kiến thức thông thường vẫn có. Thế là Hồng hài nhi nói: "Ngươi nói Nho và Đạo, phương pháp tu luyện của bọn họ đã khác rồi."
Phương Chính cười nói: "Nho gia sửa khí, Phật gia tu hòa khí, Đạo gia tu thanh khí. Cả ba đều là khí, chính, hòa, thanh, ba loại khí cuối cùng cũng không phải là trăm sông đổ về một biển, hóa làm một thể, tìm kiếm chính là thiên địa chi khí sao?"
Hồng hài nhi im lặng, lập tức nói: "Vậy... vậy chẳng giống nhau sao? Cốt lõi không giống nhau mà."
"Sao lại không giống? Đạo của Nho gia, giảng chính là phải có "chính" tâm; Đạo của Đạo gia giảng chính là tự nhiên "luyện" tâm; Phật gia cầu tu hành "minh" tâm. Chính, luyện, minh, ba tâm này, theo đuổi cũng không phải là bản tâm sao? Cũng là trăm sông đổ về một biển thôi." Phương Chính nói, hắn đã xem Phật kinh, nghiên cứu Phật lý mỗi ngày trong một thời gian dài nên cũng không phải không thu hoạch gì. Trong Phật kinh cũng không nói gì bài xích những đạo khác, ngược lại, hắn còn thấy không ít chỗ đáng khen. Hơn nữa, ở nhiều điểm, Nho và Đạo như người một nhà, không có nhiều tranh chấp như người đời nghĩ. Người tu hành chân chính, theo đuổi không phải danh lợi tầm thường, cùng nhau nghiên cứu thảo luận, cùng nhau thu hoạch, hiểu rõ bản tâm, tìm kiếm sự siêu thoát của tâm, làm gì có chuyện tranh đấu? Mà những người gây chuyện, cũng phần lớn không phải chân tu sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận