Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1335: Một trăm khối sự tình

Chương 1335: Một trăm tệ sự tình Sau đó, Hồng hài nhi an tâm, bất kể là ai, đụng phải bọn hắn, phần lớn sẽ bị phản đòn.
Hồng hài nhi đang định tiếp tục khiêu khích, bỗng nhiên nảy ra một ý, thầm nghĩ: "Ở trên núi chán quá, chi bằng tìm chút việc vui. Ta quá mạnh, nhỡ đâu dọa đối phương thì sao? Ta ngược lại muốn xem, đối phương rốt cuộc là cái gì! Vô lý như vậy, lại còn mạnh thế kia!"
Thế là Hồng hài nhi nói: "Ngươi như này, ta vĩnh viễn không xóa bình."
"Chém chết ngươi, chính ta dùng điện thoại của ngươi xóa." Thương gia càng tức giận hơn.
Hồng hài nhi nói: "Kệ ngươi."
Có lẽ là thấy Hồng hài nhi sợ, Thương gia càng trở nên hung hăng, mấy phút sau, trực tiếp gửi tới một tấm hình nói: "Vé máy bay đã mua rồi, ngươi rửa sạch cổ chờ chết đi!"
Hồng hài nhi xem xét, vậy mà thật sự mua vé máy bay, lập tức vui vẻ, giả vờ sợ hãi quả nhiên có tác dụng, xắn tay áo lên, thầm nghĩ: "Trên đời lại có loại người ghê tởm như vậy, tiểu gia ta đây sẽ thay trời hành đạo!"
Nói xong, Hồng hài nhi nói: "Ngươi đừng trách ta ác, ta rất lợi hại đấy."
"Bây giờ biết sợ rồi hả? Nói cho ngươi biết, ngươi bây giờ hủy đánh giá cũng vô dụng, quỳ xuống gọi cha cũng không ăn thua! Chờ chết đi!" Bên kia cuồng vọng kêu lên.
Hồng hài nhi im lặng lấy sách nhỏ ra, ghi lại câu nói này, sau đó nói: "Không thèm để ý ngươi."
Nói xong, Hồng hài nhi đóng phần mềm chat, rồi đắc ý mở trang web, tra xem thời gian chuyến bay đó hạ cánh. . .
Hồng hài nhi tính toán, gã Thương gia đó, nhanh nhất cũng phải sáng mai mới đến, sau đó còn phải loay hoay chuyển xe, đến thôn Nhất Chỉ thì, trên cơ bản cũng phải bốn giờ chiều.
"Được, coi như là vận động trước khi ăn cơm." Hồng hài nhi cười ha ha, thu lại suy nghĩ, đắc ý đi dạo.
Cùng lúc đó, ở một cửa hàng xa xôi tận vùng Tây Bắc, một người đàn ông nói giọng địa phương mắng: "Sợ rồi hả? Sợ cũng vô ích, nói nhẹ nói nhỏ không được, đừng ép ta động tay!"
Người đàn ông cao khoảng một mét chín, thân hình vạm vỡ, trên cánh tay còn xăm hình đầu sói.
"Lang ca, anh sẽ không thật sự định giết qua đó đấy chứ?" Bên cạnh một gã mập mạp hỏi.
"Tang Béo, chú mày tưởng tao đang đùa à? Mấy cái thằng người mua ngu xuẩn này, chỉ thích ăn đòn! Hơn nữa, vé máy bay cũng mua rồi, trả vé thì không được hoàn tiền, không đi, thì làm sao? Tốn tiền của tao à?" Lang ca hung hăng nói.
Tang Béo nói: "Chỉ là, người ta lạ nước lạ cái, anh đi qua đó."
Lang ca nói: "Không sao, toàn mấy thằng dân đen dễ bị dọa thôi, chờ tao đến dạy nó cách làm người."
Tang Béo nói: "Lang ca, tôi không nói cái này. Ý tôi là, đối phương là người thôn Nhất Chỉ, trên núi đó có thần tăng đấy."
Lang ca đảo mắt nói: "Thần tăng thì sao? Thần tăng còn cản tao đánh người à?"
Tang Béo không phản bác được.
Lang ca phất phất tay nói: "Coi chừng cửa hàng cho tốt, tao đi đây."
Nói xong, Lang ca mở cửa bước ra.
Tang Béo lo lắng hỏi: "Lang ca, anh không mang theo ít đồ nghề à?"
"Mang cái rắm! Trên máy bay, cái gì cũng không cho mang. Đến đó rồi tính tiếp." Nói xong, Lang ca liền bỏ đi.
Một ngày sau, Lang ca đến sân bay Xuân Thành Đông Bắc, sau đó một mạch chuyển xe, quả nhiên, đến thôn Nhất Chỉ thì trời đã xế chiều.
Lúc này, Lang ca vác một chiếc túi đen lớn, hơi ngẩng đầu lên, nhìn ngôi làng trước mắt một cách ngạo mạn, cười lạnh nói: "Ông đây tới rồi, thằng nhãi, mày sẽ hối hận!"
Nói xong, Lang ca sải bước đi vào làng.
Vào đến làng, Lang ca liền nhíu mày, dù đây chỉ là một ngôi làng, nhưng người trong thôn này. . .
"Sao nhiều người thế này. . ." Lang ca cảm thấy tình hình hơi khó, hắn dù biết thôn Nhất Chỉ rất nổi tiếng, nhưng theo trí nhớ của hắn, nơi này chỉ là một điểm tham quan nhỏ, ngay cả cấp quốc gia còn không đạt.
Coi như nhờ Phương Chính mà nổi lên thì, cũng không thể nào hot đến mức này chứ?
Kết quả, lại là thế này. . .
"Vậy làm sao ra tay đây. . ." Lang ca cũng có chút mộng, vốn tưởng tìm nơi vắng vẻ, đánh cho đối phương một trận là xong.
Thế nhưng là trước mắt. . .
Lang ca rất nhanh tìm đến cổng nhà Vương Hữu Quý.
Lang ca nhìn địa chỉ ghi trên điện thoại, thầm nghĩ: "Không sai, chính là nhà này. Đến. . . Đợi thằng cháu kia ra, tao lao vào đánh một trận, đánh xong là chạy!"
Lang ca tính toán rất kỹ, nghĩ cũng rất hay, nhưng rất nhanh hắn phát hiện tình huống có vẻ không ổn, ngay cổng nhà có một đứa trẻ đang ngồi xổm, đứa trẻ này cứ nhìn chằm chằm vào hắn! Ánh mắt đó nhìn hắn có chút đáng sợ.
Nhưng Lang ca tự cho rằng, hắn cũng không đến mức sợ một đứa trẻ con, thế là kéo cái túi vải đen đang đeo xuống đất, thả lỏng vai, đi đến, hỏi: "Nhóc con, đây là nhà Vương Hữu Quý à?"
"Đúng vậy, sao thế?" Nhóc con ngẩng đầu hỏi.
"Vậy thì đúng rồi, cháu là người nhà hắn hả?" Lang ca hỏi.
Nhóc con nói: "Không biết."
"Không biết? Ta hỏi cháu, cháu có quan hệ gì với Vương Hữu Quý?" Lang ca hỏi.
Nhóc con nói: "Quan hệ rất tốt, rất tốt, sao vậy?"
"Tốt cỡ nào? Hắn là cha cháu à?" Lang ca hỏi.
Nhóc con nói: "Chú hỏi cái này làm gì?"
Mặc dù đang hỏi, nhưng nhóc con thể hiện ra ý như là: ta chính là con hắn đấy!
Lang ca nhìn thấy thế, lập tức chắc mẩm trong lòng.
Lang ca cười nói: "Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi."
Lang ca nhìn trời ngày càng tối, mùa đông ở Đông Bắc, ban ngày rất ngắn, 4:30 đã bắt đầu tối, năm giờ thì trời tối hẳn.
Trời mà tối, hắn đánh người, chạy cũng không biết chạy đi đâu, xe cuối cùng về huyện là lúc năm giờ.
Cho nên, Lang ca muốn tranh thủ, có phải là đánh cho đứa trẻ này một trận, sau đó chạy trốn hay không.
Đánh trẻ con thì gọn gàng, nhanh chóng, không có rủi ro.
Đánh người lớn, nếu đối phương khó nhằn, thì thoát thân còn mệt.
Nghĩ đến đây, Lang ca nhìn đứa bé trước mắt này, càng thêm không có ý tốt, tiến tới, cười nói: "Nhóc con, cháu có biết chỗ nào đi vệ sinh tiện không?"
Nhóc con ngẩng đầu, vẻ mặt suy nghĩ nói: "Nhà ai cũng có mà."
"Không không không. . . Không phải loại đó, ta là nói, chỗ nào không ai nhìn thấy, muốn giải quyết loại nào đó." Lang ca nói.
Nhóc con nói: "Cháu biết, chú muốn đi à?"
Lang ca cười nói: "Ừ, cháu dẫn chú đi được không?"
Nhóc con nói: "Vậy thì cháu có cái gì tốt?"
Lang ca móc ra mười tệ đưa cho nhóc con nói: "Cháu dẫn chú đi, tiền này là của cháu."
Kết quả nhóc con bĩu môi một cái nói: "Thôn cháu giàu lắm, tiêu toàn một trăm tệ trở lên. Chú cũng keo quá đi à? Chú nghèo đến vậy sao?"
Lang ca nghe xong, mặt liền đen lại, mẹ nó, đứa trẻ này là cái quái gì vậy? Chờ chút sẽ cho mày biết, cái kết của việc mỉa mai tao.
Thế là Lang ca nói: "Vậy như này, cho cháu một trăm, thế nào?"
Nhóc con lúc này mới nhận lấy, sau đó cẩn thận nhét vào túi, lúc này mới nói: "Đi thôi, cháu dẫn chú đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận