Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 104: Đến từ Linh Sơn tịch 8 cháo

Phương Chính lúc này mới trịnh trọng nói: "Thí chủ, cháo mồng tám tháng Chạp này vẫn là do tăng nhân tự mình xuống bếp nấu thì ý nghĩa hơn, không nên để người khác làm giúp."
Dương Hoa hỏi: "Còn có lý lẽ này nữa sao?"
Phương Chính gật đầu, Dương Hoa cũng thôi. Dương Hoa nói: "Được, nếu ngươi muốn tổ chức lễ tắm Phật, vậy ta sẽ về giúp ngươi loan tin, cố gắng để nhiều người đến tham gia. Ừm... Ít nhất thì cả nhà ta chắc chắn sẽ đến!"
Phương Chính vội vàng cảm ơn, tiễn Dương Hoa ra về.
"Được thôi, nghe giọng điệu này, hôm đó có lẽ cũng chẳng có mấy ai đến." Phương Chính khẽ lắc đầu, rồi đi về phía nhà bếp, nấu cháo mồng tám tháng Chạp không phải chuyện đơn giản, nào là nhóm lò, nào là chuyển nồi, tất cả đều rất phiền phức.
Phương Chính bận tối tăm mặt mũi...
Sơn Hạ thì theo Dương Hoa trở về, náo loạn hết cả lên.
"Cái gì? Phương Chính muốn mở lễ tắm Phật? Chậc chậc, thằng nhóc này được đấy! Không được, ta phải đi ủng hộ cho hắn mới được!"
"Lão Lý, chẳng phải ngươi định đi chùa Hồng Nham rồi sao?"
"Đi cái rắm chùa Hồng Nham! Con nhà mình không ủng hộ, lại đi ủng hộ ai? Tự mà nói, chẳng phải đại sư Hồng Nham ở chùa Hồng Nham cũng nói là, tâm thành thì linh đó sao! Ở đâu mà chẳng như thế."
Mấy người này hùa nhau loan tin, người trong thôn rất nhanh đều biết chuyện, nhưng mọi người vẫn chỉ đang bàn tán chứ chưa quyết định cụ thể sẽ đi đâu.
Đúng lúc này, loa phát thanh của thôn vang lên!
"Thông báo, thông báo! Ngày mồng tám tháng Chạp, Nhất Chỉ miếu mở lễ tắm Phật, thôn quyết định ủng hộ Nhất Chỉ miếu, nâng đỡ sự phát triển của chùa chiền ở địa phương ta. Cho nên, mong mọi người đến Nhất Chỉ miếu tham gia lễ tắm Phật. Đương nhiên, tất cả đều tự nguyện! Ai muốn đi thì đến nhà ta đăng ký, thôn sẽ tổ chức một đoàn cùng đi. Còn nữa, tự mang bát theo nhé, Phương Chính tiểu tử kia nghèo như thế nào thì chắc không cần ta phải nói nữa đâu nhỉ?" Giọng của Vương Hữu Quý vang lên.
Nghe xong, mọi người lập tức vui vẻ hẳn.
Đúng lúc này, có một giọng nói khác vang lên theo sau: "Mọi người đều đã thấy Phương Chính lớn lên rồi, lễ tắm Phật lần đầu tiên ở Nhất Chỉ miếu này, tất cả mọi người đến xem thử đi, đến cho thêm chút náo nhiệt."
Đây là giọng của lão bí thư chi bộ thôn Đàm Cử Quốc.
Vốn dĩ mọi người chỉ đang bàn tán, giờ nghe trưởng thôn với bí thư cùng nói, mà thằng bé Phương Chính cũng chẳng có gì không tốt, vậy thì đi chung thôi!
Vương Hữu Quý cũng chỉ buột miệng nói thế thôi, ai ngờ người dân trong thôn lại ủng hộ như vậy, ngày hôm sau đếm số lượng xong thì lập tức vỗ đùi hối hận, miệng cứ kêu: "Hỏng! Hỏng rồi!"
"Sao thế? Có chuyện gì hỏng à?" Dương Bình không hiểu hỏi.
Vương Hữu Quý cười khổ đáp: "Chỉ nghĩ là giúp tiểu tử Phương thu hút người đến cho thêm chút náo nhiệt, giờ thì hay rồi, ba trăm ba mươi sáu người lận đấy!"
Dương Bình nghe xong cũng có chút ngơ ngác, nói: "Hình như hiện tại cả thôn cũng không có nhiều người đến thế đâu?"
"Sắp hết năm rồi, con cái trong nhà đều đã về, thêm vợ thêm con một đống, có nhiều như thế cũng chẳng lạ. Người trong thôn là ủng hộ, còn lại thì thuần túy đi cho vui. Ai... Nhiều người như thế, ngươi nói xem Phương Chính làm sao mà chuẩn bị được nhiều cháo mồng tám tháng Chạp thế?" Vương Hữu Quý lo lắng nói.
Dương Bình chớp mắt rồi cười: "Không chuẩn bị kịp thì thay bằng cháo loãng chứ sao... Ha ha, dù gì nước của hắn cũng ngon mà."
Vương Hữu Quý ngẩn người ra rồi cười nói: "Cũng đúng... Chút nữa gọi điện cho hắn, để hắn chuẩn bị sớm, cũng đừng đến lúc mọi người đến mà đến nước cũng chẳng có mà uống thì coi như là toang."
Nói xong, Vương Hữu Quý liền đi gọi điện cho Phương Chính, nói về số lượng người, tiện thể hỏi xem nguyên liệu nấu cháo mồng tám tháng Chạp có đủ không, không đủ thì ông sẽ giúp thu xếp cho.
Phương Chính vốn tưởng là có được mười mấy hai chục người là tốt rồi, ai ngờ lại nghe đến ba trăm người! Phương Chính lập tức cảm thấy hai mắt tối sầm lại, muốn ngất đi mất! Cháo mồng tám tháng Chạp cho nhiều người thế ư?
Phương Chính hối hận vì đã để Dương Hoa đi loan tin, một mình làm nhiều như vậy, làm sao mà được?
Nhưng nghĩ lại thì thấy, các hương thân không đến đại tự viện lại đến tiểu tự viện của mình, đây là do tình cảm cả đấy! Người ta có tình nghĩa với mình thì mình không thể vô tình vô nghĩa được, phải không? Cháo mồng tám tháng Chạp này không chỉ do một mình mình làm, mà còn phải dùng những nguyên liệu ngon nhất, làm cho thật tốt nữa!
Nghĩ đến đây, Phương Chính nói với Vương Hữu Quý: "Vương thí chủ, bần tăng không có yêu cầu gì khác, chỉ xin thêm hai cái nồi thôi? Với lại, mọi người tự mang bát theo nhé!"
Vương Hữu Quý lập tức vui vẻ, vỗ ngực đảm bảo, yên tâm, mọi việc cứ giao cho ông.
Ngày hôm sau, Vương Hữu Quý liền mang theo người giúp đưa tới năm cái nồi sắt lớn, đồng thời giúp Phương Chính đắp năm cái bếp lò tạm thời. Dương Hoa thì mang người đến giúp chở rất nhiều bó củi, thêm vào số củi Phương Chính và độc Lang đi nhặt, thì cũng coi như là đủ.
Tiễn mọi người về xong, Phương Chính nhìn một loạt nồi sắt lớn ở trước cổng, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài: "Ta như thế này có phải là tự tìm đường c·hết không?"
Loảng xoảng...
Đúng lúc này, nắp một cái nồi rung lên.
Phương Chính nhướng mày, nghĩ thầm: "Cái gì chạy vào trong nồi thế?"
Vừa mở nắp nồi ra, Phương Chính liền vui vẻ, chỉ thấy một con sóc không biết từ lúc nào đã chui vào bên trong, còn giấu không ít hạt thông nữa chứ!
"Nhóc con, có mấy cái hạt thông mà cũng giấu giấu diếm diếm, sao mà keo kiệt thế? Nào, hạt thông tịch thu hết, xem như là trả tiền cơm." Phương Chính vừa cười ha hả, vừa mặt dày mày dạn, giữa những tiếng phì phì, những cái nhe răng múa vuốt hăm dọa của nhóc con kia, b·ắ·t c·ó·c được con sóc tham ăn kia.
Nói về đồ ngon, hạt thông đương nhiên không thể nào ngon bằng gạo trắng được, nhưng gạo trắng thì ngày nào mà chẳng có để ăn, những món ăn vặt núi rừng này lại cực kỳ quý giá. Hơn nữa, con sóc tinh ranh này cũng chẳng bao giờ thèm những hạt thông bình thường, hạt thông mà nó tha về chắc chắn là hạt tròn căng, đầy đặn, ăn vào một miếng là đầy miệng toàn dầu, hàng cực phẩm! Thứ này cũng đã trở thành một trong những món ăn vặt yêu thích nhất của Phương Chính, vì vậy, cái vụ "giấu của" này hàng ngày đều như là chống trộm, cứ tìm chỗ nào kín kín mà giấu hết cả. . .
Mà Phương Chính lại có một lý do dọn dẹp chùa rất chi là chính đáng—— t·r·ả tiền thừa để được ăn!
Phương Chính vừa chạy ngoặt về phía "kho tàng" của mình, con sóc giận tím người chạy theo sau, giật loạn cả tai Phương Chính, nhưng mà Phương Chính vẫn cứ chẳng hề hấn gì...
"Hệ thống, nồi đã chuẩn bị xong, còn nguyên liệu nấu ăn đâu? Bí quyết đâu?" Phương Chính đứng trong nhà bếp, sờ sờ cái bụng có chút đói, hỏi. Trong lòng còn có chút riêng tư, đồ của hệ thống làm ra chắc chắn là hàng tinh phẩm, mà cháo đã là tinh phẩm thế này rồi thì chẳng có lý do gì mình lại không nếm thử trước cả!"
"Tạm thời không cung cấp, nhưng có thể cho ngươi một bát nhỏ cháo mồng tám tháng Chạp dùng thử, ngươi nếm thử trước xem sao."
Nói xong, trước mặt Phương Chính xuất hiện một cái chén nhỏ! Đúng là nhỏ thật, chỉ to bằng bàn tay, lượng cũng chỉ có một bát nhỏ!
Phương Chính thấy thế thì lẩm bẩm: "Hệ thống, ngươi keo kiệt quá đấy!"
Vừa dứt lời, ánh vàng kim bên trên bát cháo liền biến mất, ngay sau đó, mắt của Phương Chính trợn tròn!
Chỉ thấy bên trong chén nhỏ, nào là gạo trắng, nào là tiểu mễ vàng, nào là hạt sen trong veo, nào là táo đỏ... Các nguyên liệu hòa lẫn vào nhau nhưng vẫn phân biệt rõ ràng, màu đỏ thì rực rỡ, màu trắng thì trong suốt, màu vàng thì lấp lánh... Tất cả nguyên liệu hòa quyện vào nhau, đâu còn là một bát cháo nữa, rõ ràng là một bức họa ấy chứ! Nguyên liệu bên trong đâu còn là nguyên liệu, mà chính là trân châu bảo ngọc, hoàng kim, đẹp đến nỗi Phương Chính còn không nỡ ăn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận