Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 623: Đám tiểu đồng bạn bị đánh mộng

Nghĩ đến đây, Lâm Thái cười nói: "Đã đến rồi thì cứ lên ngồi chơi, xem chùa chiền của trụ trì Phương Chính chúng ta cũng không tệ đấy chứ." Vốn tưởng Lâm Thái vội xuống núi, muốn phản bác thì Thôi Kiến Đông cùng Lý Hạ nghe vậy, lời vừa ra tới khóe miệng lập tức đổi giọng: "Lâm tổng nói rất đúng, tôi cũng tò mò xem chùa chiền lớn của trụ trì Phương Chính chúng ta có bao nhiêu xa hoa." Vừa dứt lời, chính hắn đã không nhịn được vui vẻ. Cái nơi đầu núi rách nát này thì có chùa chiền lớn xa hoa cái gì chứ? Đồ ngốc mới tin. Phương Chính cũng có chút bất lực, hắn chỉ nói thật mà thôi, những người này sao cứ thích vặn vẹo sự thật vậy? Hắn đã bao giờ nói chùa chiền lớn xa hoa rồi chứ? Về phần bọn gia hỏa này trong lòng nghĩ gì, Phương Chính hiểu rõ, đã có người thấy mình da mặt dày, không sợ bị vả mặt, Phương Chính tự nhiên sẽ vui lòng thành toàn cho bọn hắn một chút. Ánh mắt khẽ lướt qua Lưu Oánh, so với mấy người kia, Lưu Oánh xem như hiền lành, mà năm đó cũng có ân với hắn, mời đối phương lên núi ngồi xuống, cũng là phải. Còn cô gái Lâm Tịch này, dường như không có ác ý gì lớn. Vì vậy Phương Chính nói: "Lưu thí chủ, đã tới rồi thì mời cùng lên trên ngồi một chút đi." "Đi lên? Ngươi..." Lưu Oánh nghe xong liền thấy nản lòng, đã đến nước này rồi, vị hòa thượng này sao còn cố gắng chống đỡ? Thật là ngốc, rõ ràng Lâm Thái bọn họ đang định lên đó trào phúng hắn cho vui. Ngốc nghếch, nóng nảy, thích khoe khoang, sĩ diện hão, đó chính là nhãn hiệu Lưu Oánh dán cho Phương Chính. Lưu Oánh còn chưa nói xong thì Lâm Tịch kéo tay Lưu Oánh nói: "Chị Lưu Oánh, đi thôi, lên trên xem sao. Dù sao xuống núi cũng không có việc gì, đừng để người ta mất hứng." Lâm Tịch chỉ muốn xem náo nhiệt, mà cô đối với vị hòa thượng anh tuấn này cũng rất hứng thú, muốn tìm hiểu rõ hơn về tình hình của hắn, tỷ như, trên núi thật là miếu hoang à? Miếu hoang như thế nào mà lại có thể bồi dưỡng ra một vị hòa thượng xuất trần như vậy? Tò mò quá, tò mò quá, tò mò quá đi! Những người khác nhao nhao lên tiếng khuyên bảo, Phương Chính không nói gì, Lưu Oánh không còn cách nào khác đành phải đồng ý. Chỉ là trong lòng, cô đánh giá Phương Chính thêm một bậc: "Không biết ứng biến, người ta cho bậc thang cũng không biết xuống. Tính cách này chỉ thích hợp ở trên núi chim không thèm ỉa này, chứ mà xuống núi thì bị người ta bán cũng không hay." Một đám người đi theo Phương Chính lên núi, một lát sau đã đến cuối đường núi, mắt thấy là sắp đến đỉnh núi, sắp nhìn thấy cảnh sắc trên đỉnh. Thôi Kiến Đông thấy vậy, khóe miệng có chút nhếch lên, thầm nghĩ: "Phương Chính à Phương Chính, đến bây giờ còn có thể giả bộ bình tĩnh được sao? Hừ hừ... Da trâu có thổi bao lâu thì cũng có lúc bị vạch trần thôi, bây giờ ta sẽ vạch trần lời nói dối của ngươi." Nghĩ đến đó, Thôi Kiến Đông đột nhiên nhảy lên phía trước, cười lớn nói: "Được rồi, để ta xem thử chùa chiền xa hoa của trụ trì Phương Chính ở đâu nào, ha ha... Ở chỗ nào vậy? À, đây đây... Ách ——" Thôi Kiến Đông nhìn cảnh tượng trước mắt, lập tức ngây người tại chỗ! Trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Cái này... Làm sao có thể! Lý Hạ thấy thế liền cười ha hả nói: "Thôi Kiến Đông, thế nào? Bị chùa chiền siêu xa hoa của trụ trì Phương Chính chúng ta trấn trụ rồi hả? Hay là căn bản không thấy chùa chiền mà chỉ thấy phế tích thôi? Thật ra thì thấy phế tích cũng chẳng sao cả, dù sao nó vốn đủ nát rồi mà, nhớ năm đó... Ách." Lý Hạ còn chưa nói xong, nhìn về phía Nhất Chỉ tự, trong nháy mắt liền ngây người ngay tại chỗ. Hai người có vẻ khác lạ khiến Lâm Tịch, Lâm Thái và Lưu Oánh tò mò, mấy người liền nhìn sang, sau đó đồng loạt trợn tròn mắt! Chỉ thấy nơi xa, bầu trời xanh thẳm vô cùng, trong suốt giống như hồ nước đẹp nhất thế giới được treo ngược trên bầu trời, một ngôi chùa tường đỏ ngói xanh nằm giữa một vùng biển trúc xanh mướt, dưới sự phụ trợ của trời xanh và trúc xanh, ngôi chùa gạch đỏ hiện lên càng nổi bật hơn! Ngay phía trước, lầu chuông gác trống như hai vị hộ pháp cao lớn uy nghiêm, chùa chiền có lẽ không lớn nhưng lại mang đầy vẻ thiền vị, chùa chiền không cao nhưng lại vô cùng sạch sẽ, tươi mới thoát tục, chỉ cần liếc nhìn thôi đã không thể xem nhẹ sự tồn tại của nó. Đặc biệt là cả ngôi chùa toát ra một hương vị thiền định, khiến cho người ta chỉ cần nhìn vào liền cảm thấy tâm hồn yên tĩnh, như thể nghe được tiếng Phật đang thì thầm. Tinh xảo, thiền ý, Phật tính, yên tĩnh, cao xa, nhẹ nhàng... đó chính là cảm giác mà ngôi chùa này mang lại cho bọn họ! Ngôi chùa này tuy vẻ ngoài không tráng lệ, nhưng ai cũng phải thừa nhận đây là một ngôi chùa vô cùng tinh xảo về phật tính! Nhìn thấy ngôi chùa như vậy, Lâm Thái, Lý Hạ, Thôi Kiến Đông lập tức cảm thấy toàn thân xấu hổ vô cùng, khó chịu như vừa nuốt một con ruồi chết vậy. Lâm Tịch che miệng nhỏ, ngạc nhiên nói: "Anh hai, không phải mọi người nói trên này chỉ có vài cục gạch vụn sao? Anh đã thấy cục gạch nào đẹp như vậy chưa?" Mặt Lâm Thái liền đỏ bừng, trừng mắt nhìn Lâm Tịch, ý bảo cô ngậm miệng, còn chưa đủ mất mặt hay sao? Lưu Oánh cũng ngây người, nhìn chùa chiền rồi lại nhìn Phương Chính, trong lòng cười khổ không thôi: "Khó trách anh ta luôn giữ vẻ mặt bình thản, hóa ra những gì anh ta nói đều là thật. Nhưng sao có thể chứ? Anh ta đã làm bằng cách nào? Thật không khoa học chút nào... Chùa chiền ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này, sao lại có người bỏ tiền ra sửa chữa chứ?" Đúng lúc này, Phương Chính, người nãy giờ im lặng, lên tiếng: "Các vị thí chủ, đừng đứng xem nữa, mời vào trong." Phương Chính nói với tất cả mọi người, nhưng ánh mắt lại cố tình dừng lại trên người Lâm Tịch và Lưu Oánh một chút, như thể những người khác đều là không khí vậy. Mấy người nghe vậy liền nhìn nhau, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, hận không thể xoay người bỏ đi, không muốn nhìn cái tên hòa thượng hỗn đản này thêm giây phút nào nữa! Đặc biệt là Lâm Thái, từ sau khi nhà giàu lên, đã bao giờ bị người ta làm cho bẽ mặt thế này chưa? Ấy vậy mà vì có Lưu Oánh ở bên cạnh, hắn không tiện phát tác, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, mặt còn phải cố gắng nở nụ cười gượng gạo, khó chịu không thể tả. Nếu Phương Chính mỉa mai hắn một chút, có lẽ hắn còn cảm thấy dễ chịu hơn, thậm chí còn có thể vênh mặt lên tìm cớ giải thích. Đằng này, Phương Chính cứ vân đạm phong khinh, như thể không hề coi hắn là người vậy, càng khiến bọn hắn khó chịu hơn, cái cảm giác bị người ta xem thường như vậy, chẳng khác nào đổ cả thùng xăng vào đống lửa trong lòng hắn, bùng cháy lên ngay lập tức! Đúng lúc này, Lưu Oánh thở dài nói: "Mọi người làm thế này để làm gì chứ... Haizz." Vừa nói Lưu Oánh vừa nhanh chân đuổi theo. Nhìn thấy Lưu Oánh bỏ mặc bọn họ chạy theo hòa thượng, Lâm Thái chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng mình bị người ta ném vào một bao thuốc nổ TNT, nổ tung ngay tại chỗ! Mắt Lâm Thái đỏ ngầu! Lý Hạ và Thôi Kiến Đông thấy vậy, Lý Hạ vội nói: "Lâm tổng, đừng giận, hắn Phương Chính có giỏi cỡ nào đi nữa cũng chỉ làm cái miếu nhỏ thôi. Hắn sao có thể so sánh được với anh chứ? Sự nghiệp của nhà anh lớn mạnh, chỉ cần tùy tiện hở ngón tay ra thôi là đã hơn toàn bộ gia sản của hắn rồi." Thôi Kiến Đông cũng nói: "Đúng đấy, Lưu Oánh đến đây cũng chỉ là đến thăm bạn học cũ mà thôi. Thật sự muốn chọn đối tượng thì mười thằng Phương Chính cũng không bằng anh đâu. Hơn nữa, hắn lại còn là hòa thượng, dù có giỏi đến đâu thì cũng phải ngồi xó trên cái đỉnh núi rách này mà ăn không khí thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận