Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1452: Tiền a!

Chương 1452: Tiền à! Hồng hài nhi không còn gì để nói, ăn chực? Nào có dễ dàng như vậy? Vừa bay lên được một đoạn, Hồng hài nhi bỗng nhiên chỉ vào một tòa cao ốc phía dưới nói: "Sư phụ, phía dưới kia nhiều người quá, còn có nhiều xe nữa." Phương Chính thăm dò nhìn xuống, nói: "Chẳng lẽ là có người tổ chức hôn lễ? Nếu vậy, chắc chắn có cơm ăn." Hồng hài nhi mắt sáng lên nói: "Hay là chúng ta giả làm người thân nhà trai hoặc nhà gái?" Phương Chính nhếch mép cười, ý tứ đã rõ ràng, cứ thế mà làm thôi! Thế là Hồng hài nhi hạ xuống đám mây, hai người đến gần quan sát, kết quả làm hai người thất vọng, phía dưới không phải hôn lễ, mà là một buổi triển lãm. Cụ thể là gì, hai người cũng không rõ, nhưng nghe những người xung quanh nói chuyện, cũng hiểu được đôi chút. Thì ra là một buổi biểu diễn thư pháp lưu động đến từ Đại Hạ. Phương Chính vừa nghe, lập tức thấy hứng thú, long Phật văn thư của hắn mặc dù đã bị thu hồi, nhưng hắn đã nói, một số kỹ nghệ sau khi học được thì vẫn sẽ thuộc về mình, thu hồi chỉ là hiệu quả gia trì, chứ bản thân kỹ nghệ vẫn còn đó. Cho nên Phương Chính có thể tiếp tục làm các loại bàn ghế, làm đồ chơi nhỏ công nghệ cao, tự nhiên long Phật văn thư cũng có thể viết. "Sư phụ, ở đây không có cơm, chúng ta đi chỗ khác thôi." Hồng hài nhi sờ bụng nói. Phương Chính nhìn sắc trời, đã gần tối, mà nơi triển lãm còn đang trong quá trình bố trí, đám người đứng ngoài chủ yếu là hóng chuyện cho vui, muốn vào trong chắc phải chờ đến ngày mai. Cho nên, nhiệm vụ chính bây giờ, vẫn là phải tìm cơm ăn đã! Nhưng mà, người trong giang hồ, lại còn ở xứ người xa lạ, muốn kiếm miếng cơm quả thực rất khó a... Hai thầy trò không còn cách nào khác, đành ngồi ở ven đường trên ghế dài, yên lặng nhìn quán bánh mì. Hồng hài nhi hỏi: "Sư phụ, chúng ta cứ ngồi nhìn vậy thôi sao?" Phương Chính đáp: "Ừm, cứ nhìn đi, biết đâu nhìn riết lại thấy no thì sao." Hồng hài nhi: "..." Ngay lúc hai người đang ngồi ngẩn người, Hồng hài nhi chợt phát hiện trên ghế dài có một cái hộp! Tò mò mở ra xem, lập tức ngây người, kinh ngạc nói: "Sư phụ!" Phương Chính sững sờ, hỏi: "Sao thế?" Hồng hài nhi cầm hộp lên, vui mừng kêu lên: "Bên trong có tiền!" Phương Chính nghe vậy, lập tức kích động, tiền ư? Vội vàng nhìn vào, quả nhiên, trong hộp có ba tờ một trăm Euro! Hồng hài nhi cười ha ha nói: "Sư phụ, xem ra ông trời không nỡ để chúng ta chết đói, nên đã cho tiền chúng ta rồi! Có tiền rồi, chúng ta đi mua bánh mì đi?" Phương Chính suy nghĩ, lắc đầu nói: "Số tiền này đặt trong hộp, hộp lại đặt trên ghế, có lẽ là ai đó quên mất. Cứ để đó đã, đợi chút xem. ... Có khi người mất sẽ quay lại. Ba trăm Euro ở đây không phải là con số nhỏ, người mất chắc đang rất cuống." Hồng hài nhi vẻ mặt khổ sở nói: "Sư phụ, chúng ta sắp chết đói rồi, người có thể nào dễ tính một chút được không?" Phương Chính lắc đầu: "Vẫn chưa đến mức chết đói. ... Đến khi nào thật sự chết đói thì hãy nói." Hồng hài nhi trợn mắt, chết đói rồi thì còn nói được gì nữa? Phương Chính xoa đầu Hồng hài nhi rồi nói: "Vậy thế này đi, chúng ta đợi đến khi nào quán kia sắp đóng cửa thì thôi, nếu lúc đó vẫn không có ai đến. Ta đồng ý cho ngươi cầm một phần tiền đi mua hai cái bánh mì, được không? Coi như là phí thủ tục giữ tiền giúp người mất, thế nào?" Hồng hài nhi vừa nghe, mắt liền sáng lên, liên tục gật đầu, kêu lên: "Được!" Đồng thời, Hồng hài nhi âm thầm cầu nguyện trong lòng, người mất tiền tuyệt đối đừng quay lại, đừng quay lại... Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người qua đường cũng không biết bao nhiêu, mỗi khi có người tới, hoặc nhìn vào, trái tim nhỏ của Hồng hài nhi đều nảy lên thình thịch, mặt đầy lo lắng... Nhưng hắn vẫn nghe theo Phương Chính, để cái hộp ở nơi dễ thấy, hy vọng sẽ thu hút sự chú ý của người mất tiền. "Sư phụ, con nghe thấy tiếng tim của người đập đấy, hình như người còn căng thẳng hơn con." Hồng hài nhi nhỏ giọng nói. Phương Chính hừ một tiếng rồi nói: "Nói nhảm, có thể kiếm được cơm ăn, ai mà không muốn, có ai muốn chịu đói chứ." "Vậy sao người không cầm tiền đi luôn đi? Dù sao cũng có ai thấy đâu. Chúng ta mua đồ ăn, còn có thể thuê một chỗ ở qua đêm nữa, sướng biết bao..." Hồng hài nhi lầm bầm nói. Phương Chính đưa tay gõ cho hắn một cái, rồi nói: "Người sống một đời, nên có chút kiên trì, nếu cứ sống trôi theo dòng nước, gặp khó khăn là mất hết lập trường, thì không còn là người nữa." Hồng hài nhi theo bản năng hỏi: "Vậy thì là cái gì?" Phương Chính nói: "Là một loài thú vật chỉ biết nghe theo bản năng, không có ranh giới cuối cùng. Cứ một lòng chịu đói, chịu khổ, cũng là một phần tu hành. Ngươi chưa chịu đói thì làm sao biết được những người bị đói hành hạ trong hồng trần bất lực và thống khổ đến mức nào?" Hồng hài nhi im lặng. Đến mười giờ tối, quán bánh mì đối diện đã bắt đầu đóng cửa, người đi đường cũng ngày càng ít, Hồng hài nhi sốt ruột nói: "Sư phụ..." Phương Chính gật đầu nói: "Đi thôi, mua đồ ăn nào tiện lợi, nhiều một chút, đừng chọn loại đẹp mắt." Hồng hài nhi gật đầu, ôm hộp, vui vẻ chạy nhanh tới. "Cháu trai, cháu muốn mua gì?" Nhân viên cửa hàng là một dì người châu Âu, mái tóc bạc phơ trông rất khỏe khoắn, thấy Hồng hài nhi đáng yêu ôm hộp chạy tới, liền bỏ dở việc đang làm, cười hiền hậu hỏi. "Con muốn mua một cái bánh mì to ơi là to, càng tiện càng tốt." Hồng hài nhi hiểu rất rõ, không thể dùng thần thông, muốn chiếm được lợi thì biện pháp duy nhất là làm nũng! Hơn nữa, bản thân hắn vốn đã rất đáng yêu, không làm nũng thì quá phí. Dì nghe vậy liền vui vẻ: "Cháu muốn bánh mì thật là to hả? Lại còn muốn rẻ nhất nữa? Nhưng bánh mì như thế sẽ không ngon đâu, không có trái cây với bơ, cháu sẽ không thích ăn đâu. Hay là dì giới thiệu cho cháu mua loại khác?" Hồng hài nhi dứt khoát lắc đầu, hắn đói lắm rồi, lúc này chẳng muốn kén chọn, lại càng không muốn mất thời gian, chỉ muốn nhanh chóng cho vào miệng thôi. Bất quá nghe dì nói hai câu, làm nước bọt của hắn cũng trào ra, lau lau miệng, liếc nhìn những chiếc bánh gato cùng trái cây xinh đẹp kia, rồi lắc đầu: "Không cần, con chỉ cần cái to, thật to, càng tiện lợi càng tốt." Nói xong, Hồng hài nhi kiễng chân, đặt hộp lên mặt bàn. Dì bất đắc dĩ cười nói: "Được thôi, dì cho cháu cái to nhất, mà chỉ lấy hai Euro thôi nhé." Nói xong, dì lấy ra hai cây bánh mì dài từ phía sau, đúng như lời dì nói, bánh không có trang trí gì cả, không có trái cây, cũng không có bơ. Nhưng Hồng hài nhi cũng chẳng ghét bỏ, nước miếng đã trào ra rồi, vội vàng nhận lấy, rồi mở hộp nói: "Dì ơi, dì xem con phải đưa bao nhiêu tiền, dì tự cầm đi." Dì nhìn vào hộp, bên trong lại có ba tờ một trăm Euro, ngạc nhiên hỏi: "Cháu trai, cháu có nhiều tiền vậy mà sao lại mua bánh mì rẻ nhất? Cháu có thể dùng nhiều tiền hơn một chút, mua bánh mì ngon mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận