Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1055: Vì cái gì?

"Chương 1055: Vì sao?"
"Ồ? Làm sao cứu?" Phương Chính hỏi.
Hệ thống dùng giọng điệu xem thường như nói ngươi là đồ ngốc: "Cháo mồng 8 tháng Chạp nấu lâu như vậy là vì vật liệu làm cháo không phải vật liệu thế giới của ngươi, dùng lửa phàm nấu rất phiền phức. Nhưng ngươi không cần giấu thần thông, để Hồng Hài Nhi thêm chút nguyên liệu, tốc độ nấu cháo sẽ tăng lên rất nhiều! Ngươi còn dư hơn nửa đêm, đổi nồi khác nấu lại không phải xong sao?"
Phương Chính nghe xong liền tự đập đầu trọc của mình một cái, phải rồi, chẳng qua là đổi nồi khác! Thật là thiệt thòi cho hắn còn ở đây nghĩ tới nghĩ lui!
Nghĩ tới đây, Phương Chính bỗng ngẩn người, trong mắt lóe lên vẻ ngộ ra, chắp tay trước ngực, lặng lẽ nói: "Hỗn loạn nếu không được, vậy đổi một nồi khác là xong, chuyện trong thiên hạ cũng đều như vậy cả thôi! Lúc nãy là bần tăng nghĩ nhiều!"
Giờ khắc này, Phương Chính hoàn toàn thông suốt, thần thông chính là cái nồi cháo mới kia, điệu thấp là điệu thấp, không cần phải lảng tránh. Người đời không biết có Địa Ngục nên tùy tiện không sợ hãi, hắn đã đến rồi, vậy thì phải cho Địa Ngục, Cực Lạc thế giới xuất hiện trở lại! Hắn muốn cho ác nhân ở thế giới này lập nên quy tắc...cho cái nồi cháo hỗn độn ở thế giới này, phải thay một nồi khác thật tốt!
Phương Chính sai Độc Lang đi thông báo Hồng Hài Nhi đổi cháo, còn hắn thì thần thanh khí sảng trở lại phòng ngủ, ngáy o o.
Mọi người bên ngoài vốn đã hưng phấn vì trò hề vừa rồi của Phương Chính, ai nấy đều ngồi bên đống lửa, khoác lác, tán gẫu chuyện núi non, nước miếng văng tung tóe. Cứ như thể người vừa mới bay lên trời không phải Phương Chính mà là bọn họ vậy.
Khi mọi người đang trò chuyện thì bỗng có người nói: "Ha ha, Tịnh Tâm pháp sư mở nồi rồi!"
Mọi người nghe xong, lập tức theo bản năng nhìn sang. Phương Chính là Phật sống khoác lác có thể cả đời, nhưng chuyện ăn cháo mồng 8 tháng Chạp có lẽ chỉ có một lần này thôi, nên họ càng để ý xem cháo mồng 8 tháng Chạp còn sống sót hay không.
Kết quả là nhìn thấy Hồng Hài Nhi đổ hết cháo từ nồi lớn vào một cái thùng gỗ lớn, sau đó cứ thế trút ngược từng nồi vào...
Mọi người vừa định nói gì thì bỗng dưng mắt ai nấy đều sáng lên, rồi tham lam hít lấy không khí!
"Tê... Thơm quá!" Tống Nhị Cẩu kinh hãi nói: "Cái này còn thơm hơn năm ngoái nữa!"
"Vừa rồi ai nói trong nồi này chỉ nấu nước vậy? Mẹ nó, nếu đây là nước thì ta thường ngày uống cái gì? Nước tiểu ngựa à?"
"Ta còn cảm giác là mình uống không bằng cả nước tiểu ngựa nữa?" Có người lệ rơi đầy mặt.
Không ít người đồng cảm...
Đúng lúc này, Tống Nhị Cẩu lao tới trước, hắn vốn là người lanh lợi, thấy Hồng Hài Nhi bắt đầu trút cháo ra ngoài liền nổi tâm tư, chạy tới hỏi: "Tịnh Tâm pháp sư, cháo này của chúng ta có phải nấu xong rồi không? Ngài xem...Có thể cho ta một bát được không?"
Vừa nói, Tống Nhị Cẩu đã đưa chậu rửa mặt trong tay ra.
Mọi người thấy vậy lập tức ngớ người, sau đó ai nấy cũng mắng Tống Nhị Cẩu là đồ gà tặc, đồng thời đều duỗi cổ dài, căng cả chân, chỉ cần Hồng Hài Nhi gật đầu thì bọn họ sẽ lập tức xông lên! Không giành được thứ nhất thì đoạt thứ hai cũng được mà! Kém nhất cũng phải có chút cháo mà uống chứ!
Mọi người đều hiểu, chín nồi lớn Đại Hắc xem thì nhiều, nhưng người chờ ăn cháo còn nhiều hơn! Muốn có cháo ăn à? Không liều mạng tranh giành thì chắc chắn sẽ không được đâu!
Nhưng mà..."Nấu thì nấu xong rồi, nhưng cháo này nấu hỏng rồi, sư phụ bảo bần tăng phải thu lại nấu lại." Hồng Hài Nhi nói.
Mọi người nghe xong thì lập tức sốt ruột! Cháo thơm như vậy mà lại nói là nấu hỏng rồi? Còn muốn nấu lại nữa? Hòa thượng này cũng quá phá gia đi!
"Tịnh Tâm pháp sư, ta bôn ba nam bắc nhiều năm, còn chưa ngửi thấy cháo nào thơm như vậy. Mỹ vị thế này mà ngài còn nói là nấu hỏng rồi, ngài cố tình không cho người đầu bếp bọn ta đường sống à." Một gã du khách kêu lên.
"Đúng vậy, Tịnh Tâm pháp sư, ta là dân học đầu bếp. Không dám khoe khoang, tay nghề của ta ở tửu quán võ Tùng Vũ huyện cũng thuộc loại nhất đẳng, vốn tưởng rằng ở cái Tùng Vũ huyện này cũng coi như có chút tiếng tăm, nhưng hôm nay nhìn ngài nấu cháo ta mới đột nhiên thấy thứ mình làm chỉ là đồ bỏ đi... Ta biết các người ở Nhất Chỉ Tự đều thích khiêm tốn, đức tính tốt đẹp của Trung Quốc chúng ta cũng là khiêm tốn, nhưng khi khiêm tốn có thể chừa chút đường sống cho đồng nghiệp được không?" Một người mặt mày bồ bịch than thở nói.
Nhưng không hiểu sao khi nghe hắn than thở, mọi người đều thấy buồn cười lạ.
"Tịnh Tâm pháp sư, ngài nói đùa à? Cháo thơm như vậy mà lại nói nấu hỏng rồi? Nếu ngài chê thì cho ta đi." Tống Nhị Cẩu căn bản không tin, cháo mồng 8 tháng Chạp năm ngoái cũng xấp xỉ vị này, coi như năm nay có kém chút thì vẫn là món ngon đỉnh cấp! Thứ này mà còn chê, cất trong nhà thì khác gì bảo vật trấn điếm! Về sau không lo Gia Nhạc Nông không có mối làm ăn sao?
Những người khác đâu phải là kẻ ngốc, liền lập tức hùa theo: "Đúng đó, Tịnh Tâm pháp sư, ta thấy cháo này rất ngon, nếu không ngài cho bọn ta đi."
Hồng Hài Nhi nhìn thấy vẻ mặt của mọi người cứ như cháo này rõ ràng đã nấu xong rồi, chỉ là không cho họ ăn, còn lừa họ nói là nấu hỏng, lập tức trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức. Hắn cũng lần đầu tiên cảm nhận được cái cảm giác nói thật mà chẳng ai tin của Phương Chính, đúng là cái kiểu tịnh pháp quái gì vậy!
Nhưng mọi người nói cũng phải, cháo đã nấu hỏng thì cho người ta một ít có vẻ cũng không sao...
Thế là Hồng Hài Nhi nói: "Mọi người chờ một chút, bần tăng đi hỏi sư phụ đã, nếu sư phụ đồng ý thì sẽ cho mọi người."
Mọi người gật đầu lia lịa, sau đó ai nấy đều chờ mong nhìn theo Hồng Hài Nhi quay người bỏ đi.
"Sư phụ, tình hình là như vậy đó, ngài xem..." Hồng Hài Nhi hỏi.
Phương Chính nghĩ nghĩ rồi nói: "Mấy nồi cháo mồng 8 tháng Chạp này mình cũng ăn không hết, chia cho họ một ít cũng không thành vấn đề. Nhưng cháo này có số lượng nhất định, phải chắt chiu, mình không thể làm hỏng cháo rồi nấu lại vô hạn được? Hơn nữa người đến nhiều như vậy, còn có nhiều người mang cả chậu đến, sợ không đủ chia..."
Hồng Hài Nhi nói: "Đúng vậy đó, nên con mới không dám nhận lời. Sư phụ, người có nhiều chủ ý, ngài thấy nên xử lý sao?"
Phương Chính sờ sờ cằm rồi cười nói: "Bọn họ không phải thích giả bộ nói dối sao? Vậy cứ nói cho bọn họ biết, ai nhận cháo này thì sẽ không được nhận cháo ngày mai nữa. Chọn một trong hai, không thể tham lam!"
Hồng Hài Nhi nghe xong, mắt lập tức sáng lên, liền vội gật đầu: "Vậy làm như vậy đi!"
Thế là Hồng Hài Nhi hấp tấp chạy đi.
Cùng lúc đó, dưới núi, thôn Nhất Chỉ.
"Cảnh sát, cảnh sát! Bên này ạ! Cảnh sát chú ơi, cứu mạng! Sắp chết cóng rồi! Có ai quản không vậy!" Phương Khuê vừa la lớn với hai xe cảnh sát vừa đi tới.
Cảnh sát từ từ dừng lại, một nữ cảnh sát dẫn đầu bước xuống xe, rồi nhìn Phương Khuê với vẻ mặt kỳ quái, hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy? Tự mình trói mình? Còn tự báo cảnh sát nữa? Trời đông giá rét thế này mà lại đùa chúng tôi hả? Ta nói cho ngươi biết, báo án giả là phạm pháp đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận