Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1047: Lột da cạo xương

Bọn họ đều là fan trung thành của Phương Chính, nếu không cũng sẽ không vì một tấm ảnh của Phương Chính mà hò nhau chạy tới. Cho dù có một số không phải fan của Phương Chính thì cũng là fan của Lý Tuyết Anh, Lý Tuyết Anh đích thân nhấn thích người, bọn họ sao lại không đi tìm hiểu một chút? Vì vậy đối với Phương Chính cũng không hề xa lạ gì!
Thế là lập tức, tất cả mọi người vỡ òa!
"Mẹ nó! Thảo nào Phương Chính chủ trì lại lợi hại như vậy! Hóa ra gã này căn bản không phải người!"
"Đây là Phật sống a!"
"Lão bà, mau đến xem Phật sống này!" Có người trực tiếp gọi video cho vợ mình...
"Không hổ là người Nữ Vương đại nhân để mắt tới, thực sự lợi hại!"
"Mẹ nó, ta quyết định rồi, chỉ cần gã này không có chết thì ta chính là fan trung thành của hắn! Ngày mai ta sẽ cạo trọc đầu lên núi bái sư!"
"Ta cũng đi!"...
Trong nháy mắt, rất nhiều người đều có ý nghĩ này, trước kia đi tu làm hòa thượng là vì kiếm miếng cơm ăn, còn bây giờ đi tu phần lớn là vì có môi trường sống tốt hơn và được chính phủ trợ cấp tiền. Có thể nói rằng, hòa thượng hoạt động bên ngoài giờ đã có rất ít hòa thượng thật sự, hòa thượng thật sự không ăn đồ có hành tỏi, không uống rượu, không chửi bậy, không nói dối… Những người này cơ bản đều bế quan tham thiền, người ngoài khó mà gặp được.
Bởi vậy, danh xưng hòa thượng, trên thực tế đã lặng lẽ thay đổi trong dân gian. Những người thật tâm muốn làm hòa thượng cũng không có mấy người.
Nhưng là giờ khắc này, mọi người thật sự muốn làm hòa thượng! Nhìn thấy một hòa thượng như vậy, mà không muốn đi tu, thì tuyệt đối là đồ ngốc!
Bất kể những người này đang nghĩ cái gì, cũng bất kể tạo thành chấn động lớn bao nhiêu, trong mắt Phương Chính chỉ có một mình người kia ở phía dưới!
Phương Chính không hề do dự hạ xuống!
Gần như cùng lúc đó, Trịnh Nguyên gào lên một tiếng: "Muốn chết cũng phải kéo theo đệm lưng!" Đồng thời, giương nỏ nhắm ngay Từ Tấn rồi định bóp cò! Đúng lúc này Trịnh Nguyên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một hòa thượng từ trên trời giáng xuống, hai chân hướng xuống đạp thẳng vào mình!
"Thảo nê mã, vậy mà đánh vào mặt!" Trịnh Nguyên chỉ kịp hiện lên ý nghĩ này...
Chỉ nghe "Oanh" một tiếng vang thật lớn!
Tuyết đọng trên mặt đất trực tiếp bị đánh tan! Từ Tấn và Phương Khuê bị hất văng ra ngoài, Phương Khuê "phanh" một tiếng đập vào vách tường, phun ra một ngụm máu tươi, đau đớn nằm rạp trên đất không thể đứng dậy nổi.
Từ Tấn đang ở trên không trung thì đột nhiên sau lưng có một bàn tay nhỏ nhấc bổng cô lên, sau đó nâng cô lên trên không trung, rồi xoay người, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Cô quay đầu nhìn lại, thì thấy sau lưng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng này vừa đứng lên thì trông như búp bê, vô cùng xinh đẹp, chỉ có đôi mắt to hơi lanh lợi tinh quái, nhìn cô rồi cười nói: "A Di Đà Phật".
Từ Tấn theo bản năng nhìn lại mình, lại nhìn kích cỡ tiểu hòa thượng, cô bỗng nhận ra, từ khi đến thôn Nhất Chỉ này, cả thế giới quan của cô đều sụp đổ, cái gì mà thế giới khoa học kỹ thuật, cái gì mà không có quỷ thần? Cái gì công phu đều là lừa người!
Mẹ nó, tượng Phật to lớn như ngọn núi kia là cái gì? Tiểu hòa thượng trước mắt này lại là cái gì?
Từ Tấn rất muốn khóc, nhưng cô không có thời gian nói bất kỳ điều gì, vì bên kia đã rõ hết mọi chuyện vừa rồi!
Trịnh Nguyên hung hăng ác sát vừa đứng ở đó đã biến mất, thay vào đó là một người mặc áo cà sa trắng, như một bức tượng hòa thượng!
Ánh trăng chiếu lên người hòa thượng, tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, giống như một vị Phật sống đang ở trong nhân gian.
Từ Tấn theo bản năng hỏi: "Ngươi là Phật Tổ sao?"
Hòa thượng kia khẽ lắc đầu, sau đó chỉ vào trong tim mình nói: "Phật trong nhân gian, giấu trong lòng, chỉ khi nào ngộ ra mới có thể gặp!"
Từ Tấn ngẩn người, câu này có chút huyền ảo, cô có vẻ như đã hiểu ra nhưng lại chẳng hiểu gì cả. Rốt cuộc trên đời này có Phật hay không? Lời hòa thượng này nói chả khác gì không nói! Đối mặt với hòa thượng từ trên trời giáng xuống giống Phật này, cô không dám lỗ mãng, người ta không nói, cô cũng không dám hỏi thêm, mà đổi sang câu khác: "Vậy… Vậy… Người kia đâu?"
Người kia cô nói chính là Trịnh Nguyên. Một tiếng nổ lớn, Trịnh Nguyên biến mất, thay vào đó là một vị hòa thượng, trong lòng cô không khỏi tò mò.
Hòa thượng kia chỉ xuống mặt đất, nói: "Ở dưới kia."
Từ Tấn cả gan đi tới nhìn xuống, ngay lập tức một mặt khó tin nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy nơi đó lại có một cái hố to!
Chỗ hòa thượng đang đứng là khu vực cột đá duy nhất còn sót lại ở giữa hố sâu, còn Trịnh Nguyên thì cả người đã bị giẫm sâu vào bùn đất, mặt đầy máu, không rõ là chết hay còn sống.
"Hắn chết rồi sao?" Từ Tấn hỏi.
Phương Chính không trả lời, thực tế, hắn cũng đang hiếu kỳ đây.
"Hệ thống ơi, bần tăng từ trên cao như vậy đạp xuống, mà gia hỏa này lại không chết? Mạng của hắn lớn quá vậy?" Phương Chính hỏi.
"Phật pháp giúp ngươi độ người, chứ không phải giúp ngươi giết người. Ngươi mặc nguyệt bạch tăng y, người khác giết không chết ngươi, đồng thời ngươi cũng không giết chết người khác. Bất quá, hắn không chết thì cũng mất nửa cái mạng, bị thương là khó tránh khỏi." Hệ thống nói.
Phương Chính đảo mắt, thầm nói: "Cái thứ này mà cũng không giết được? Ngươi còn muốn độ?"
Hệ thống hỏi ngược lại: "Muốn giết hắn, còn cần ngươi động thủ sao?"
Phương Chính ngẩn người, rồi đột nhiên kịp phản ứng, chắp tay trước ngực, niệm một câu: "A Di Đà Phật, bần tăng đã hiểu."
Đúng vậy, muốn giết Trịnh Nguyên, còn cần hắn động thủ sao? Với những gì Trịnh Nguyên đã gây ra, Phương Chính chỉ cần tùy tiện ném hắn đến cục cảnh sát, chắc chắn hắn sẽ bị xử bắn!
Bất quá Phương Chính vẫn có chút nghi ngờ: "Hệ thống à, vậy lần trước ta biến người thành cây thì tính sao?"
"Bọn họ còn sống, dưới một hình thức khác của sinh mệnh, một hình thức vô cùng thống khổ. Trời đông giá rét, mưa gió bão bùng, sét đánh lửa đốt, đao khắc… sống không bằng chết." Hệ thống nói.
Phương Chính nghĩ tới cảnh đó thì lập tức rùng mình, như vậy thật sự sống không bằng chết!
"Thảo nê mã, hòa thượng chết tiệt, có bản lĩnh ngươi giết ta đi…" Trịnh Nguyên bị giẫm sâu xuống đất cất giọng chửi thề.
Phương Chính nghe xong, gia hỏa này lại còn không phục! Thế là hắn cười hắc hắc, đã đánh không chết, vậy hắn còn khách khí làm gì? Thế là Phương Chính bước một bước xuống, từ trên cây cột đi xuống, "bịch"!
Lại một cước hung hăng giẫm vào mặt Trịnh Nguyên, cùng lúc đó vang lên tiếng kêu thảm thiết như mổ heo.
Trịnh Nguyên tức giận gào lên: "Thảo nê mã hòa thượng, thảo nê mã Phật Tổ, lão tử không phục! Lúc cha mẹ lão tử chết, các người ở đâu? Thảo nê mã, thảo nê mã, lão tử không phục! Có bản lĩnh các ngươi tìm ra cái lũ vương bát đản đã giết cha mẹ ta ra, rồi trừng phạt bọn nó đi!"
Phương Chính nhẹ nhàng nhấc chân đang giẫm trên mặt đối phương lên, chắp tay trước ngực nói: "Thí chủ, ngươi muốn trừng phạt hắn như thế nào?"
"Ta muốn lột da, cạo xương, rút gân, nghiền xương thành tro!" Trịnh Nguyên tức giận hét lên, sau đó nhìn Phương Chính với vẻ giễu cợt nói: "Có bản lĩnh ngươi làm đi?"
Phương Chính khẽ gật đầu, nói với Hồng Hài Nhi: "Đi lấy dao đến đây, để cho thí chủ này lột da, cạo xương, rút gân, nghiền xương thành tro!"
Hồng Hài Nhi ngạc nhiên, rồi lập tức hiểu ra, gật đầu nói: "Dạ sư phụ!"
Từ Tấn ngơ ngác, đây là tình huống gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận