Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 786: Bí mật

Phương Chính hết cách rồi, thầm nghĩ: "Làm một con sóc mà ngươi cũng biết nói chuyện! Ngươi còn muốn làm gì? Còn muốn lên trời à?"
Mặc dù đội tìm kiếm cứu nạn đến, nhưng Phương Chính vẫn không yên lòng, liền dẫn theo các đệ tử ở trên trời trông coi, mãi cho đến đội tìm kiếm cứu nạn ra khỏi Thông Thiên sơn mạch, Phương Chính mới dẫn theo đệ tử trở về Nhất Chỉ sơn. Ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương, phía Đông đã ánh lên màu trắng bạc, trong lúc bất tri bất giác, trời lại sắp sáng.
Phương Chính ngáp một cái, duỗi lưng một cái, nói: "Tịnh Chân, đi, gõ chuông đánh trống, sau đó đi ngủ!"
Phương Chính thì dễ dàng rồi, nhưng có một số người lại không ngủ được.
Nghe tiếng chuông trên đỉnh núi, Diêu Chân mơ màng ngồi dậy. Nàng là người sớm nhất gặp được đội tìm kiếm cứu nạn, đồng thời được đưa ra ngoài. Nghỉ ngơi hơn nửa đêm, cả người cũng tỉnh táo hơn nhiều. Nghe tiếng chuông, tiếng trống yên ả này, nàng tỉnh cả ngủ. Hiếu kì ghé vào bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn theo hướng tiếng chuông.
"Ngươi tỉnh rồi? Có uống nước không?" Một nữ tử bước tới, dịu dàng hỏi.
Diêu Chân theo bản năng lắc đầu, nàng chưa bao giờ là một người đặc biệt giỏi giao tiếp. Bình thường lúc làm việc, càng thích vùi đầu vào đống văn án, sau đó liền tách biệt khỏi thế giới. Đối với những người khác, cũng mang theo chút lạnh lùng. Nhưng trải qua một chuyến sinh tử đêm qua, nàng chợt phát hiện, thế giới này tốt đẹp như vậy, những người xung quanh hiền lành và xinh đẹp như vậy.
Nhìn người trước mắt, dù xa lạ, nhưng nàng vẫn là lần đầu tiên nở nụ cười với người lạ, nói: "Không uống, cảm ơn... Làm phiền ngươi rồi."
"Không có gì... Ngươi đang nghe tiếng chuông, tiếng trống à?" Nữ tử ngồi xuống cạnh Diêu Chân, cùng nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi lớn, cây cối rất cao, rất to, che khuất tầm nhìn, nên không thể thấy gì cả.
Diêu Chân gật đầu nói: "Trải qua một lần sinh tử, nghĩ thông suốt nhiều thứ. Tiếng chuông, tiếng trống này nghe đặc biệt có vận vị, lòng ta cũng an tĩnh hơn."
"Ha ha, ngươi hẳn không phải người Tùng Vũ huyện đúng không? Nếu là người ở đây, chắc chắn sẽ không cảm thấy lạ lẫm với tiếng chuông, tiếng trống này. Đó là tiếng chuông, tiếng trống của Nhất Chỉ tự, mỗi sáng sớm và tối đều vang lên." Nữ tử nói.
"Các ngươi cũng tin Phật?" Diêu Chân ngạc nhiên.
Nữ tử cười nói: "Chúng ta? Ta cũng chỉ là một người bình thường thôi, có gì mà không thể tin Phật? Nơi này trước kia là một lâm trường, sau này quốc gia chủ trương hoàn trả đất cho rừng, hạn chế chặt cây bừa bãi. Nơi này cũng bị bỏ hoang, để không lãng phí, cải tạo một chút, thành nơi ở của chúng ta những người bảo vệ rừng. Ngọn núi kia ta đi nhiều lần rồi, trên núi rất đẹp, vị đại sư trên núi cũng rất thú vị, rất thông minh, ông ấy luôn có thể nói ra những điều thấm thía. Nghe người dân xung quanh nói, Phương Chính trụ trì rất thần thông đây này."
Diêu Chân nghe được câu hòa thượng rất thần này, nếu là bình thường, Diêu Chân chắc chắn không tin. Nhưng nghĩ đến chuyện tối hôm qua, nàng chợt nhớ ra, trước khi đến nàng đã tìm hiểu qua, hình như hòa thượng trên Nhất Chỉ sơn...: "Hòa thượng trên núi có phải mặc tăng y trắng không?"
"Đúng vậy, sao thế?" Nữ tử hỏi.
Diêu Chân lắc đầu, không nói gì, chỉ là trong mắt có thêm vài phần nghi hoặc, thật chẳng lẽ là hắn? Thế nhưng, tại sao ta không nhớ nổi bộ dạng của hắn rồi?
Chuyện gặp được hòa thượng áo trắng hôm qua, nàng không nói với ai cả. Một phần vì lúc đó lạnh cóng, thấy người cũng sắp ngất, không còn sức mà nói. Bây giờ tỉnh rồi, đầu óc cũng tỉnh táo, thật ra chính nàng còn không xác định mình thấy có phải là ảo giác, hay là do tiềm thức tự bảo vệ mình mà sinh ra ảo giác. Hơn nữa, chính nàng cũng hiểu, vấn đề này quá huyền ảo, nói ra cũng chưa chắc có người tin.
Nhưng hiện tại, khi xác định hòa thượng trên Nhất Chỉ sơn mặc tăng y trắng, nàng có một dự cảm, người cứu nàng đêm qua chắc chắn là hắn! Chỉ là không có bằng chứng, cho nên nàng chọn cách im lặng.
Chờ nữ tử rời đi, những người khác đang nằm bên cạnh cũng lần lượt tỉnh giấc. Chỉ là bọn họ tỉnh dậy muộn hơn, ai nấy đều lạnh run cầm cập, hận không thể nhét mình vào trong giường sưởi, bọc kín như bánh đậu.
"Ngươi cũng thấy hòa thượng áo trắng à?" Người hỏi là Hà Hải Giang vừa mới tỉnh, Hà Hải Giang tuy bị ngã rất thảm, gãy mất vài cái xương, nhưng tổng thể vẫn có thể ăn uống nói chuyện.
Diêu Chân kinh ngạc nhìn Hà Hải Giang, rồi lại không nói gì. Nàng nhớ rõ ràng, chính tên khốn này đã ném nàng vào chỗ hoang vu, nếu không mạng lớn, có lẽ nàng đã chết cóng rồi.
Hà Hải Giang thấy Diêu Chân không nói gì, nhưng nhìn biểu hiện thì cũng hiểu, chua xót nói: "Ta cũng gặp."
Diêu Chân vẫn không lên tiếng, Hà Hải Giang nằm đó, nhìn trần nhà, lòng tràn đầy đắng chát. Trước đó hắn còn tưởng hòa thượng kia là người của đội tìm kiếm cứu nạn, sau này hắn đã hỏi, cuối cùng lão La nói đội tìm kiếm cứu nạn không có người này. Mà đội trưởng đội tìm kiếm cứu nạn lại im lặng, Hà Hải Giang luôn cảm thấy đội trưởng đội tìm kiếm cứu nạn biết chuyện gì đó.
Còn về việc hắn bị Phương Chính vỗ một cái nhặt được mạng, lúc đó hắn đang lăn xuống, cũng không thấy rõ đồ vật gì, đột nhiên sau lưng bị vỗ một cái, sau đó liền dính vào trên vách đá, rơi xuống dưới thì đau quá, căn bản không nhìn thấy rõ ai đánh mình. Cho nên hắn không biết Phương Chính đã xuất hiện dưới đáy thung lũng.
Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự hiếu kỳ của hắn về hòa thượng áo trắng, có thể vĩnh viễn lấy đồ vật từ trong ngực ra, chuyện này rõ ràng không phải là thủ đoạn bình thường.
Một lúc lâu sau, Diêu Chân chậm rãi nói: "Gặp."
Hà Hải Giang ngẩn người, rồi dò hỏi: "Hòa thượng kia rất thần."
Diêu Chân gật đầu, sau đó liền không phản ứng với Hà Hải Giang nữa. Thực tế, cả hai đều cho rằng mình gặp hòa thượng chỉ là ảo giác, bây giờ khi xác nhận lẫn nhau thì trong lòng lập tức nổi lên ngàn con sóng, đầy trong đầu đều là kinh ngạc, đâu còn hơi sức mà trò chuyện nữa?
Thật ra không chỉ có bọn họ, Thành Mộc Khiết cũng đã tỉnh từ sớm, chỉ là lười phải chạm mặt hay nói chuyện gì với Hà Hải Giang, nên cứ nhắm mắt giả vờ ngủ. Nghe được lời của hai người, nghĩ đến đêm qua người như thiên thần, từ trên tảng đá xoay tròn đáp xuống, hòa thượng áo trắng cao lớn như người khổng lồ, hai tay nâng tảng đá lớn, trong lòng cũng nổi sóng dữ dội, không biết nên nói gì cho phải.
Mà ở bên ngoài, cũng có một người đang đứng, đó là đội trưởng đội tìm kiếm cứu nạn Mạnh Khánh Thụy, Mạnh Khánh Thụy đứng ở cửa mười phút, nghe được những người bên trong dần dần tỉnh giấc, lúc này mới quay người rời đi.
Giờ phút này, trên giường sưởi, tất cả mọi người đều tỉnh, chỉ là mọi người gặp lại có chút xấu hổ. Lúc trước đội ngũ chia năm xẻ bảy, mỗi người đều như cửu tử nhất sinh. Nếu không phát sinh chuyện thần kỳ khó hiểu, có lẽ tất cả đã chết trong núi rồi.
Đặc biệt là Tầm Tử, người đề xuất hoạt động lần này, càng không có mặt mũi nào gặp mọi người.
Mà hòa thượng ba lần bảy lượt, bỏ mọi người chạy trối chết, cũng không dám lên tiếng.
Ngụy Nhã Cầm thấy mọi người không ai nói gì, không nhịn được hỏi: "Lần này có phải sói và con yêu quái kia đã cứu chúng ta không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận