Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 553: Thành đoàn đặt bao hết

"Haizz..." Lý Tuyết Anh khẽ thở dài một tiếng.
Phương Chính đáp: "Thí chủ vừa nãy chẳng phải lòng tin tràn đầy lắm sao? Sao mới chớp mắt đã thở ngắn than dài rồi?"
Lý Tuyết Anh đáp: "Ây da... Phương Chính pháp sư, ngươi không được chính trực à! Ngươi vậy mà lại đi dòm bình phong!"
Phương Chính: "..." Điểm chú ý của phụ nữ quả nhiên khác hẳn đàn ông, hắn vừa hỏi một câu liền bị bơ đẹp như vậy sao?
"A Di Đà Phật, thí chủ, chúng ta có thể chú ý trọng điểm được không?" Phương Chính bất đắc dĩ.
Lý Tuyết Anh nói: "A Di Đà Phật, ta cũng muốn lắm chứ... Haizz, vừa nãy đều là giả vờ cả thôi. Ngươi cũng thấy đó, cả thế giới đang hát bài suy diễn «khuynh thành», chuyện này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Nhìn từ hướng gió trước kia, giá trị mong đợi của «khuynh thành» vẫn rất cao, ít nhất sẽ không bị dìm giữa chợ. Hết thảy trước mắt, khẳng định có kẻ đang giở trò xấu... Về phần lòng tin? Ta đến cả đối thủ là ai còn không biết, ta lấy đâu ra lòng tin?"
"Vậy... thí chủ cảm thấy xấu hổ sao?" Phương Chính hỏi.
"Chỉ là ổn định quân tâm thôi, mặc kệ bên ngoài thế nào, nội bộ chúng ta không thể loạn nhịp, nếu không sẽ thua thật." Lý Tuyết Anh gửi đến một biểu cảm mặt mày mệt mỏi của nàng.
Phương Chính nói: "Thì ra là thế."
"Nói ra thấy thoải mái hơn, nếu không một mình âm thầm chịu đựng, thật khó chịu. Cảm ơn ngươi, đại sư, ta bận rồi đây, rảnh sẽ đến thăm ngươi." Lý Tuyết Anh lại nói thêm một câu, liền vội vàng offline.
Phương Chính bất đắc dĩ lắc đầu, đây là coi hắn như thùng rác rồi, nói hết những lời không thể nói với ai xong, quay tay một cái liền vứt đi... Bất quá Phương Chính cũng không để ý, tăng nhân chẳng phải là chuyên làm việc này sao?
Thời gian một ngày trôi qua, cuộc đại chiến «khuynh thành» mỗi ngày đều tiếp diễn, làm cho cả thành phố xôn xao mưa gió, ngay cả Nhất Chỉ thôn cũng đang bàn luận về bộ phim này. Bất quá thái độ của Nhất Chỉ thôn rất đơn giản, cả đoàn lên mạng, lên trên mạng giúp đoàn phim «Khuynh Thành» cùng địch nhân mắng nhau... Theo như lời bọn họ, phim bắt nguồn từ thôn, cũng là từ thôn mà ra, nhất định phải ủng hộ! Ủng hộ vô điều kiện! Ủng hộ ầm ĩ!
Đối với việc này, Phương Chính ngoài cười khổ cũng chỉ còn cười khổ.
Chớp mắt tháng bảy đã qua, ngày 1 tháng 8, «khuynh thành» công chiếu trong vô số tiếng chửi rủa.
Những ngày gần đây, tuy Phương Chính không nói gì, nhưng vẫn luôn âm thầm theo dõi «khuynh thành». Dù sao hắn không phải là đại sư thật sự nhảy ra khỏi Ngũ Hành, trong cốt tủy vẫn là một chàng trai sáng sủa, chỉ là không ngừng rèn luyện mình để ngày càng tiến gần đến hình tượng đại sư mà thôi. Ngay cả như vậy, vị đại sư trong lòng hắn cũng khác với đại sư trong mắt người đời, không phải kiểu đại sư không vướng bụi trần, mà là kiểu tiếp đất...
Vừa sáng sớm, Dương Bình đã hớn hở chạy lên núi, uống một ngụm Vô Căn Thủy mát lạnh, thở phào một hơi thật dài rồi nói: "Thật thoải mái!"
"Dương thí chủ, ngươi sáng sớm đã lên núi thế này, có chuyện gì vậy?" Phương Chính hỏi.
"Có chứ! Hôm nay «khuynh thành» chiếu phim đó, ngươi không biết sao?" Dương Bình hỏi ngược lại.
Phương Chính khó hiểu, chuyện «khuynh thành» chiếu phim đương nhiên hắn biết, việc này thì liên quan gì đến việc Dương Bình lên núi?
"Nghe anh ta nói, «khuynh thành» là bắt nguồn từ thôn chúng ta, mà tất cả mọi người đều tham gia diễn, giờ chiếu rồi, thời khắc mấu chốt này phải ra sức ủng hộ chứ. Cho nên anh ta, Dương Hoa, đã chuẩn bị chi tiền, bao hết vé, dẫn cả thôn đi xem phim." Dương Bình nói.
Phương Chính ngạc nhiên: "Hắn bao hết cho cả thôn luôn sao?"
"Đúng vậy! Mới đầu thì đúng là như vậy, nhưng về sau mọi người đều từ chối. Bây giờ đâu có như trước nữa, trước kia chúng ta đều nghèo, ham đồ lợi. Bây giờ mọi người đều giàu có cả rồi, loại chuyện này ai lại muốn chiếm lợi, bị người khác nói mình không tốt chứ. Cho nên cuối cùng, mọi người cùng nhau đóng góp, nhưng vẫn đi xem phim theo đoàn. Thôn đã liên hệ với một rạp chiếu phim, dành riêng suất chiếu cho thôn chúng ta! Lần này ta đến đây là để báo cho ngươi cùng đi xem phim." Dương Bình nói.
Phương Chính ngạc nhiên: "Bần tăng cũng đi sao?"
"Chẳng lẽ ngươi không đi à?" Dương Bình hỏi ngược lại.
Phương Chính không chút do dự cười nói: "Đi chứ!"
Đương nhiên là muốn đi, hắn đã rất nhiều năm chưa từng xem phim. Huống chi đây lại là một bộ phim mà hắn suýt nữa thì tham gia đóng! Hơn nữa, trong thâm tâm hắn cũng đứng về phía đoàn phim «Khuynh Thành», có thể ủng hộ một chút thì cứ ủng hộ. Trên thực tế, hôm nay nếu Dương Bình không đến, Phương Chính cũng định tự móc tiền túi xuống núi xem phim. Giờ thì đi cùng đại đội càng tốt chứ sao.
Nghe nói đi xem phim, Hầu Tử, Độc Lang, con sóc, Hồng Hài Nhi lập tức tỉnh táo cả người, Dương Bình vừa đi khỏi, chúng liền xúm lại, con nào con nấy đều bắt chước dáng vẻ ngây thơ của con sóc, trợn tròn mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn Phương Chính.
Phương Chính nói: "Mỗi người một câu, nói lý do các ngươi muốn đi xem phim. Dựa theo bối phận lớn nhỏ mà nói, Tịnh Pháp, con nói trước."
"A..." Độc Lang nằm bẹp xuống đất, thè lưỡi ra, bộ dạng sắp chết, kêu lên: "Sư phụ, con ở trên núi buồn chết mất rồi, đang cần phải ra ngoài xả hơi gấp!"
"Được thôi, một lát nữa con tự mình xuống núi, đi xả hơi đi." Phương Chính gật gù, đáp lời một cách nghiêm chỉnh.
Độc Lang trợn ngược mắt, triệt để giả chết, trong lòng thì kêu rên: Ý của hắn không phải là như thế này mà!
Đến lượt con sóc, nó hung hăng đảo mắt, tổng kết ra nguyên nhân thất bại của Độc Lang, cuối cùng kết luận: Diễn đạt không rõ ràng!
Thế là con sóc nói: "Sư phụ, con vẫn chưa được xem phim bao giờ, con muốn cùng người đi xem phim! Ủng hộ «Khuynh Thành», con sóc có trách nhiệm! Quan trọng là, con có thể không cần mua vé! Tiết kiệm tiền!"
Phương Chính nghe xong, mắt lập tức sáng lên, có vẻ cũng có đạo lý đấy chứ... Nhưng hắn vẫn cốc cho con sóc một cái rồi nói: "Vi sư là người đi trốn vé chắc? Tiếp theo!"
Hầu Tử đã sớm nghĩ ra đối sách, thấy Độc Lang, con sóc thất bại, liền tranh thủ sửa đổi đối sách, sau đó mới nói: "Sư phụ, đồ nhi muốn đi xem phim, chỉ đơn giản vậy thôi." Giả vờ thành thật là thượng sách! Ra vẻ không cần biết!
Phương Chính gật đầu, không nói gì, nhìn sang Hồng Hài Nhi.
Hồng Hài Nhi lập tức kêu lên: "Sư phụ, căn cứ theo quy định của rạp chiếu phim, con nhỏ thế này không cần mua vé! Không có gì phải cắn rứt lương tâm cả, chúng ta đều dựa theo quy định mà làm. Mặt khác, con cần hòa nhập vào xã hội này, con muốn tiếp xúc nhiều chuyện hơn, con cũng chưa được xem phim bao giờ, mang con theo đi nha? À a đó?"
"Bốp!"
"Sau này đừng có học mấy thứ cổ quái lung tung này nữa." Phương Chính cho một bạt tai.
Tất cả mọi người đã phát biểu xong, Phương Chính tổng kết nói: "Ý của các con vi sư hiểu, nhưng các con phải hiểu rõ một điều, rạp chiếu phim không cho mang thú cưng vào... Tuy các con là đồ nhi của vi sư, nhưng một khi ra ngoài, người ta sẽ chỉ coi các con là thú cưng... Đây là điều đáng buồn, vi sư cũng không có cách nào."
Vừa nghe thấy những lời này, Độc Lang, Hầu Tử, con sóc đồng loạt ỉu xìu như quả cà bị sương giá, cụp đầu xuống, mặt mày thất vọng.
Hồng Hài Nhi thấy vậy, trong lòng mềm nhũn, kêu lên: "Sư phụ, dùng một cái chướng nhãn pháp đơn giản là qua được mà..."
Phương Chính lườm cho một cái sắc lẻm, Hồng Hài Nhi lập tức ngậm miệng, Phương Chính tiếp tục nói: "Thần thông vốn là thứ tốt, nhưng không thể dùng bừa bãi, đem ra phá hỏng quy tắc, chiếm tiện nghi, tuyệt đối không được! Tịnh Tâm, vì trừng phạt, lần này con không được đi."
Hồng Hài Nhi lập tức sắp khóc, phen này lỗ lớn rồi! Nếu không hắn đã có cơ hội đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận