Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1377: Kiếp trước di vật

Mọi người cười ha hả, tranh thủ thời gian ai làm việc nấy.
Chùa chiền vẫn còn đang xây dựng thêm, tiến độ chậm hơn nhiều so với Phương Chính tưởng tượng, nguyên nhân chính là do lão sư phó yêu cầu quá nghiêm ngặt, đã tốt lại muốn tốt hơn nữa, rất khó mà nhanh được.
Dẫn theo người phụ nữ đi một bên, hai người ngồi xuống, hầu tử đưa nước trà lên rồi đứng sau lưng Phương Chính, hai tay buông thõng, dáng vẻ như một đệ tử đang lắng nghe.
Phương Chính cũng kệ hắn, thấy người phụ nữ không khóc nữa, mới hỏi: "Thí chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến ngươi khóc lớn như vậy, còn muốn tìm đến cái c·h·ế·t?"
Người phụ nữ nghe câu hỏi này, nước mắt lại rơi lộp bộp, nhưng vẫn nghẹn ngào nói: "Tôi tên Lỗ Vân, năm nay 27 tuổi, người huyện Tùng Vũ. C·ô·ng việc của tôi đòi hỏi phải thường x·u·yê·n đi c·ô·ng tác, mười ngày nửa tháng không về nhà cũng là chuyện bình thường. Tôi và chồng quen nhau được ba năm, tình cảm của chúng tôi rất tốt, quen biết và hiểu nhau đến tận bây giờ, cũng chưa từng có c·ã·i lộn lớn nào, nhưng ngay ngày hôm qua..."
Nói đến đây, Lỗ Vân lại không nhịn được bắt đầu khóc.
Phương Chính không nói gì, im lặng lắng nghe.
Lỗ Vân sau khi khóc xong, mới nói: "Tôi vốn đi c·ô·ng tác, nhưng đi được nửa đường thì mới nhớ ra không mang theo chứng minh thư, không lấy được vé, thế là tôi quay về, kết quả..."
Đến đây, Lỗ Vân lại càng khóc thương tâm.
Phương Chính vẫn không hề lay động, tiếp tục nghe.
Lỗ Vân nói: "Tôi nghe thấy trong nhà mình có tiếng thở dốc của phụ nữ, anh biết đấy, cái âm thanh đó nghe là biết đang làm gì rồi, còn gọi nhau thân ái nữa! Ô ô..."
Lỗ Vân không ngừng nức nở.
Phương Chính hỏi: "Sau đó thì sao?"
Lỗ Vân khóc ròng nói: "Sau đó? Sau đó tôi bỏ chạy, tôi thật sự không có dũng khí xông vào nhìn. Tôi cảm thấy, tất cả những cố gắng trước đây của tôi đều trở nên vô nghĩa, thà c·h·ế·t còn hơn."
Phương Chính gật đầu, nói: "Thí chủ chờ một lát, bần tăng đi lấy cho thí chủ một thứ."
Nghe vậy, Lỗ Vân ngây người, đại sư muốn cho nàng đồ vật ư? Là vật gì?
Phương Chính đứng dậy, đi ra hậu viện, tiện tay lấy một cái hộp rồi đi ra ngoài.
Hầu tử buồn bực hỏi: "Sư phụ, người cầm cái hộp cũ đó làm gì? Cái đồ chơi đó có tác dụng gì? Có thể chữa khỏi bệnh tâm lý của nữ thí chủ sao?"
Phương Chính cười nói: "Cứ xem là biết, ít nói thôi."
Hầu tử mặt đầy dấu chấm hỏi, hoàn toàn không hiểu Phương Chính muốn làm gì.
Ra khỏi hậu viện, Phương Chính đặt chiếc hộp trước mặt người phụ nữ, nói: "Thí chủ, đây là những thứ trước kia ngươi đặt ở chỗ bần tăng, hôm nay bần tăng trả lại cho ngươi."
Lỗ Vân hoàn toàn trợn tròn mắt, chỉ vào mình nói: "Tôi để đồ ở chỗ này sao? Sao có thể? Trước đây tôi... Từng đến đây, nhưng không có bỏ lại đồ vật gì."
Phương Chính chỉ vào hộp nói: "Thứ bên trong đây chính x·á·c là đồ vật thí chủ đặt ở đây, nói đúng hơn thì đây là di vật kiếp trước của ngươi để lại, nhưng bần tăng không thể trả lại cho ngươi dễ dàng như vậy, ngươi phải đoán được thì bần tăng mới có thể cho ngươi."
Lỗ Vân kinh ngạc, nghĩ một hồi nói: "Di vật kiếp trước để lại? Cái này..."
Nếu đổi lại một hòa thượng khác nói những lời này, Lỗ Vân chắc chắn sẽ mắng một tiếng l·ừ·a đ·ả·o, rồi quay người bỏ đi.
Nhưng Phương Chính không giống, ai cũng biết Phương Chính không phải là hòa thượng bình thường, hắn là người có Thần Thông, là phật sống giữa nhân gian.
Cho nên, Phương Chính nói vậy, nàng vẫn là nghi hoặc.
Điểm chính là Phương Chính hoàn toàn không có lý do gì để l·ừ·a nàng!
Thế là Lỗ Vân bắt đầu rơi vào trầm tư, nghĩ rất lâu, mới hỏi: "Chẳng lẽ là tiền? Đồ cổ?"
Phương Chính lắc đầu nói: "Những thứ bên ngoài đó, chưa bao giờ là của ngươi."
Lỗ Vân nói: "Đồ vật bên ngoài không phải của tôi, vậy là nói đồ vật bên trong đúng không? Chẳng lẽ là trí nhớ kiếp trước của tôi?"
Phương Chính nói: "Ký ức không thuộc về ngươi, nó thuộc về thời gian."
Lỗ Vân tiếp tục nói: "Chẳng lẽ là linh hồn của tôi? Thế nhưng tôi đã chuyển kiếp rồi mà?"
Phương Chính lắc đầu: "Linh hồn thuộc về t·h·i·ê·n địa, không thuộc về ngươi."
Lỗ Vân ngạc nhiên: "Cái này cũng không thuộc về tôi, vậy thì còn cái gì thuộc về tôi nữa? Đại sư, tôi thật sự không đoán được."
Phương Chính vỗ vào hộp nói: "Được rồi, ngươi cầm về đi."
Lỗ Vân nghe vậy thì mừng rỡ, nhận lấy chiếc hộp, thầm nghĩ: "Đồ vật kiếp trước để lại cho mình, là cái gì chứ?"
Lỗ Vân mở hộp ra xem, lập tức ngẩn người: "Đại sư, sao lại không có gì hết vậy?"
Phương Chính nói: "Đúng vậy, cái gì cũng không có."
Lỗ Vân hoàn toàn không hiểu hỏi: "Đại sư, kiếp trước không để lại gì cho tôi, vì sao ngài nói là kiếp trước để lại đồ cho tôi?"
Phương Chính nói: "Ngươi x·á·c định là không có gì sao?"
Lỗ Vân cẩn t·h·ậ·n mở hộp ra, x·á·c định là không có gì cả rồi mới gật đầu mạnh.
Phương Chính nói: "Ở trong đó có một câu, ngươi không thấy sao?"
Lỗ Vân lại cẩn t·h·ậ·n tìm, vẫn không có gì, thế là nàng chỉ lắc đầu nói: "Đại sư, đạo hạnh của con quá thấp, thật không thấy."
Phương Chính cười nói: "Kiếp trước của ngươi không để lại gì cho ngươi, chính là đang nói cho ngươi biết rằng, tất cả mọi thứ đều không thuộc về ngươi, sau khi c·h·ế·t lại càng không thuộc về ngươi, duy nhất thứ thuộc về ngươi, chính là khoảnh khắc ngươi còn s·ố·n·g!"
Lỗ Vân lập tức im lặng, chân mày hơi nhíu lại, cẩn t·h·ậ·n suy ngẫm lời của Phương Chính, nghĩ một hồi, mới thở dài nói: "Đại sư, con hiểu rồi, ngài muốn con trân trọng hiện tại phải không? Cho dù kết quả ra sao, thì mình chỉ có hiện tại, con nên cố gắng sống tốt hơn chứ không phải ở đây mà khóc lóc, nghĩ đến chuyện c·h·ế·t, đúng không?"
Phương Chính cười ha ha, gật đầu nói: "Thí chủ, trong nhân gian vốn dĩ có vô vàn đau khổ, đã bước vào hồng trần, thì đừng sợ hãi. Quá khứ không thuộc về ngươi, tương lai cũng không thuộc về ngươi, s·ố·n·g cho tốt hiện tại mới là điều ngươi cần."
Lỗ Vân thở dài nói: "Đại sư, ngài không ở trong hồng trần, sao ngài biết được sự khổ và vui của hồng trần?"
Phương Chính cười nói: "Thời điểm vui vẻ nhất của bần tăng, ta nghĩ có lẽ là khi ta đang ở trong n·g·ự·c của vợ người ta..."
Nghe vậy, mắt của Lỗ Vân như muốn trừng ra ngoài.
Hầu tử thì cằm muốn rớt xuống đất, hắn có cảm giác, đây chính là tin tức chấn động t·h·i·ê·n hạ!
Phương Chính cũng mặc kệ phản ứng của hai người, tiếp tục nói: "Đáng tiếc, ta cũng không được hưởng thụ bao lâu."
Hầu tử nuốt nước bọt tự nhủ: "Ngươi còn muốn hưởng thụ trong n·g·ự·c vợ người ta bao lâu nữa? Quá đáng!"
Lỗ Vân gượng cười hai tiếng nói: "Đại sư, cái này... Thật làm tôi kinh ngạc."
Phương Chính nói: "Kinh ngạc sao? Cũng phải thôi, những người từ nhỏ được lớn lên cùng với cha mẹ như các ngươi, làm sao có thể hiểu được cảm giác của những người từ nhỏ không có cha mẹ."
Lời vừa nói ra, hầu tử và Lỗ Vân đều sững sờ, cha mẹ? Mẹ kiếp! Tên hòa thượng này nói chồng của người khác là cha mình! Vợ của người ta là mẹ mình!
Mẹ nó, tên này có thể lừa bịp hơn nữa không?
Lỗ Vân nói: "Đại sư, người nói người phụ nữ đó là mẹ của ngài sao?"
Phương Chính đương nhiên gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu không thì sao?"
Lỗ Vân im lặng... "Đại sư, con suýt nữa thì hiểu lầm rồi."
Phương Chính cười nói: "Cuộc đời chẳng phải là như thế sao? Đầy rẫy hiểu lầm. Nghe không hiểu đầu đuôi thì sẽ hiểu lầm, làm việc dở dang thì sẽ hiểu lầm, về nhà được một nửa cũng có thể hiểu lầm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận