Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1326: Quấy rối quấy rối

Đối phó kiểu người này, đi theo con đường chính quy là không thể nào. Thế là Phương Chính, nghĩ ra cái ý nghĩ xấu này, trực tiếp tìm tộc trưởng gia tộc, mặc kệ có phải là ngươi làm hay không, dù sao là người nhà ngươi làm, tìm ngươi là không sai! Chỉ là, không ngờ rằng, tìm đến tộc trưởng có vẻ như… Là một người kỳ quái. "Đối phó với người kỳ quái, cần có tinh thần nhẫn nại!" Phương Chính nắm chặt tay, thế là tiếp tục gọi điện thoại. "Ta cho ngươi biết! FBI, đã đang điều tra ngươi rồi!" Ông Olmas vừa nhấc điện thoại lên đã gầm thét, đồng thời cúp máy, sau đó nói với thuộc hạ: "Ai có thể nói cho ta! Vì sao một cuộc điện thoại từ bên ngoài, rõ ràng đã che giấu, mà vẫn có thể gọi đến được?" "Thưa ông Olmas, bên bộ phận kỹ thuật báo cáo rằng, đối phương là một Hacker cao thủ, vô cùng lợi hại. Bọn họ căn bản không ngăn được điện thoại của đối phương xâm nhập, tuy nhiên, có một chuyện đáng mừng." Một cô gái đáp lời. "Nói." Olmas rất bực mình, mỗi ngày có chút thời gian riêng tư ít ỏi như vậy, muốn ở bên cạnh người đẹp, còn bị người ta quấy rầy, thật khó chịu! Cô gái nói: "Bọn họ đã tra ra vị trí của đối phương, ở Trung Quốc, Đông Bắc, tỉnh Cổ Lâm..." "Hắc Sơn thị, Tùng Vũ huyện, Nhất Chỉ sơn, Nhất Chỉ chùa. Gọi điện thoại là Phương Chính, đúng không?" Olmas mặt mày cứng đờ hỏi. Cô gái nói: "Đúng vậy, sao ngài biết được?" Olmas vỗ bàn một cái, gầm lên: "Mấy người đáng tin cậy chút được không? Tên đó đã tự giới thiệu rồi, còn cần mấy người đi điều tra sao? Đó là Trung Quốc, chẳng lẽ mấy người định qua đó bắt người sao? Ai đi? Cô đi? Hay anh đi?" Olmas nhìn từng người một, đám thủ hạ của ông đồng loạt cúi đầu. Olmas tiếp tục nói: "Nơi đó không phải các tiểu quốc Trung Đông đang chiến loạn, không phải bộ lạc nguyên thủy ở Châu Phi, nơi đó là Trung Quốc! Ai dám đến đó mà làm càn bắt người?" "Thưa ông Olmas, con trai của ngài, không phải đang cùng người Trung Quốc đàm phán sao? Chúng ta có thể thông qua con đường ngoại giao, để họ giao người cho chúng ta xử lý." Một người đề nghị. Olmas phất tay nói: "Tốt, cậu đi giải quyết, không giải quyết được thì đừng có trở về." Đối phương ngớ người ra, hắn thật sự chỉ là lên tiếng góp ý, biểu thị sự tồn tại của mình mà thôi. Lại trực tiếp yêu cầu một đại quốc khác, bắt công dân của mình giao cho họ? Chuyện này… Sao có thể chứ? Nhưng có vẻ Olmas đang nghiêm túc, đôi mắt không to lại sắc bén như đứa trẻ đang bị xem thường nhìn hắn, khiến toàn thân hắn run rẩy. Đối phương chỉ còn cách khổ sở đồng ý, sau đó đi ra ngoài cố gắng lần cuối, tiện thể viết đơn từ chức luôn. "Thưa ông Olmas, bên bộ phận kỹ thuật đã mời các Hacker cùng chuyên gia phòng ngự trên toàn quốc tới đây, tin rằng rất nhanh sẽ khiến đối phương im miệng." Một người đàn ông da đen nói. Olmas gật đầu nói: "Tốt, ta hy vọng, cái điện thoại chết tiệt này đừng có rung lên nữa!" "Reng reng reng..." Olmas nhìn cái điện thoại trước mắt, hai mắt đỏ ngầu. "Thưa ông Olmas, ngài có thể chọn không nghe máy. Nếu là điện thoại quan trọng, chúng tôi sẽ giúp ngài lọc ra, sau đó thông báo để ngài nghe." Cô gái nói. Olmas gật đầu, nói: "Rất tốt." Phương Chính gọi một hồi điện thoại, lại phát hiện, đối phương vậy mà từ chối nghe! Phương Chính sờ sờ cằm, cười lạnh một tiếng nói: "Tưởng rằng như thế là có thể từ chối điện thoại của bần tăng à? Điện thoại lão đệ, hack điện thoại di động của hắn, tự động nghe máy!" Olmas cười tủm tỉm nhìn điện thoại trước mắt không ngừng đổ chuông, ha ha cười nói: "Mấy người nói xem, ta cứ không nghe, đối phương có tức nổ tung không?" Mọi người cười mỉm. "Tôi đoán chừng, đối phương đang dậm chân." "Có lẽ, đã chuẩn bị ném điện thoại rồi." Olmas cười ha hả. Nhưng mà, khoảnh khắc sau nụ cười của bọn họ liền cứng đờ lại. "Cười cái gì chứ? Ông Olmas, chuyện của bần tăng, ông rốt cuộc có quản không?" "Ai đang nói chuyện vậy?" Olmas hỏi. Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó nhao nhao lấy điện thoại cầm tay ra, tỏ vẻ, sau khi vào cửa đã tắt máy rồi. Sau đó mọi người đều nhìn về phía Olmas, nói: "Thưa ông Olmas, hình như là điện thoại riêng của ngài..." Mặt Olmas đỏ ửng, nói: "À, ta nghe một cuộc điện thoại trước đã." "Thưa ông Olmas, bần tăng đang nói chuyện với ông đây, bọn bất hiếu tử tôn nhà ông đang phạm tội, ông không quản à?" Thanh âm của Phương Chính từ trong điện thoại vang lên. Olmas giận dữ nói: "Hắn phạm tội, ông tìm cảnh sát, tìm tôi làm gì?" Phương Chính nói: "Bần tăng lại không biết, là đứa bất hiếu tử tôn nào của ông đang làm việc này, cho nên đành phải tìm đến ông." "Mặc kệ!" Olmas thật sự phiền não, trực tiếp cúp máy. Kết quả vừa cúp máy xong, điện thoại lại tự động nghe, cái giọng hòa thượng đáng ghét đó lại vang lên: "Olmas, ông như vậy là không đúng. Với thân phận là tộc trưởng gia tộc, ông nên đứng về phía chính nghĩa. Chứ không phải…" "Chính nghĩa? Không, ta chỉ đứng về phía nhà ta thôi! Với lại, bây giờ ông đang quấy rầy công việc của ta đấy! Tiểu tử, đừng tưởng rằng ông ở Trung Quốc, mà ta không làm gì được ông. Ta sẽ báo với đất nước các người về chuyện của ông! Họ nhất định sẽ đến tìm ông gây phiền phức!" Olmas giận dữ nói. "Vậy thì trước khi họ đến tìm bần tăng gây phiền phức, ngài có thể giúp bần tăng giải quyết việc này không? Bọn chúng cầm tiền mặt, lừa gạt một đám người đến núi của bần tăng trộm đồ, chuyện này thật quá đáng. Mà lại, trọng điểm là, nghe nói cước phí quốc tế đường dài thật đắt, còn thu cả hai chiều nữa." Phương Chính nói. "Ta thanh toán công quỹ." Olmas hừ hừ nói. Phương Chính nói: "Ách, được thôi, bần tăng hình như cũng không tốn tiền." Olmas: "..." "Ông Olmas, chuyện của bần tăng, ngài xem?" Phương Chính đang muốn nói vào chính sự. Olmas cười ha hả nói: "Mặc kệ!" Sau đó Olmas dứt khoát cúp điện thoại, tắt máy luôn! Phương Chính lại gọi điện thoại, thì thấy báo tắt máy. "Tắt máy, được thôi, vậy thì lại tấn công vào máy chủ thôi." Phương Chính lần nữa cho điện thoại đen của Mỹ xâm nhập hệ thống, sau đó trực tiếp đi vào hậu trường gia tộc Olmas, gọi thẳng vào máy riêng của Olmas. Olmas sau khi tắt máy xong, hừ hừ nói: "Lần này xem ngươi làm sao mà tìm được ta!" Tiếng nói vừa dứt, điện thoại lại vang lên: "Reng reng reng..." Olmas nhìn về phía cô gái, cô gái tỏ vẻ, không hề nhận được bất cứ thông báo nào, có cần nghe điện thoại không. Nhưng điện thoại đã gọi vào được, vậy thì chứng tỏ, chắc là có thể nghe được. Thế là, Olmas nghe máy. "Kính chào áo…" "Ngươi còn chưa hết hả?" Olmas vừa nghe thấy thanh âm này, không cần phải nghe nhiều, đã biết đối phương là ai rồi! Ngay lập tức gầm lên, sau đó dứt khoát cúp máy, đứng lên nói: "Không phải vừa nãy bảo có cuộc họp sắp diễn ra sao?" "Đúng vậy, còn 20 phút nữa." Cô gái nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói. "Chúng ta đi trước! Ta không tin, ta không ở đây, hắn làm sao quấy rầy được ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận