Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1243: Miễn phí thử trò chuyện năm phút

Hai binh sĩ lúc này mới nhớ ra, đây là đang mang thai, chứ không phải sinh con, sẽ không có chuyện gì xảy ra... Thế là hai binh sĩ lần nữa nhấc áo trắng lên, hướng một căn phòng đơn độc khác chạy tới. Nhìn áo trắng đi xa, những người khác cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, nếu mà ở đây nổ thì bọn họ những người đang xem náo nhiệt này một ai cũng chạy thoát! Vì thế đám người xem náo nhiệt tranh thủ thời gian tản đi, tránh bị vạ lây. Quả nhiên, không lâu sau, "oanh" một tiếng, căn phòng đơn độc kia cũng bị quả ớt màu đỏ tấn công. “Áo trắng rốt cuộc gặp phải chuyện gì? Sao lại thành ra sinh bom liên tục như vậy?” Trong nội bộ Hồng Ma, rất nhiều người đang bàn tán. "Nghe nói là đi một chuyến đến Trung Quốc, tính kế một hòa thượng. Nghe nói hòa thượng kia ở Trung Quốc rất nổi danh, lại còn có thần thông. Mọi người nói xem, có phải là hòa thượng kia đang giở trò không?" "Có thể lắm... Nếu thật sự là hắn thì trời ạ, người như vậy, ai mà chọc nổi?" "Nhưng mà Hồng Ma chúng ta cũng đâu có dễ bị bắt nạt như vậy, hắn lợi hại hơn nữa, hắn ở ngoài sáng, còn chúng ta ở trong tối, cố ý tính toán người không phòng bị thì hắn cũng chưa chắc gánh được." "Xem người bên trên nói sao đã." ...Cùng lúc đó, tại tổng bộ Hồng Ma, một cung điện bí mật dưới lòng đất, một chiếc bàn dài chỉ có vài người ngồi. Từ cuối bàn đến, theo thứ tự là các nam nữ mặc đồ màu cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, đen, ở vị trí cao nhất thì lại bỏ trống, phía sau là một tấm rèm, người phía sau rèm thì không ai nhìn rõ. Chỉ có thể thấy một cái bóng mơ hồ, không rõ là nam hay nữ. "Áo đỏ bị Phương Chính đưa vào cục cảnh s·á·t, áo trắng đi báo t·h·ù giúp đỡ, kết quả lại ra cái bộ dạng này, chư vị, có gì muốn nói không?" Áo đen hỏi. Áo cam là một cô gái, tóc màu cam, rất dễ nhận biết, nàng cười nói: “Áo đen lão đại, đến hiện tại, cũng chỉ có hai con đường thôi. Một là chiến, hai là thỏa hiệp thôi." Hoàng y cười nói: "Chiến? Kia không phải hòa thượng bình thường, có thể làm áo trắng sinh bom, thì cũng có thể làm cho tất cả chúng ta sinh bom. Chẳng lẽ mọi người muốn sau này cùng nhau tập trung sinh con à?" Mọi người vừa tưởng tượng đến cảnh cả đám người Hồng Ma cùng nhau sinh bom tại nhà thì cả đám rùng mình một cái. Áo lục nói: "Chẳng lẽ lại thỏa hiệp? Điều này không phù hợp với tác phong của Hồng Ma chúng ta... Huống chi, tình huống của áo trắng, có thật sự là do hòa thượng kia làm không, còn chưa rõ ràng… Dù sao, chúng ta căn bản không biết hòa thượng kia là đã c·hết hay còn s·ố·n·g!” Áo cam cười nói: “Nếu không áo lục muội muội đi thử xem?” Áo lục hừ lạnh một tiếng nói: “Chuyện không chắc chắn, ta không làm. Nếu không, cam áo tỷ tỷ đi?” Cam áo ha ha cười nói: “Không đi, ta không hứng thú với đàn ông.” Áo đen nói: "Được rồi, hai người các ngươi, muốn đấu thì ra ngoài đấu, đừng có đấu trong hội nghị." Áo lục cùng áo cam lập tức nghiêm túc, bất quá vẫn liếc mắt trừng nhau, biểu thị sự bất mãn với đối phương. Lúc này áo xanh thản nhiên nói: “Muốn biết hắn có thật sự có thần thông không, có còn s·ố·n·g không, thật ra rất đơn giản, cứ thử một chút chẳng phải sẽ biết sao? Bất quá, ta lại có xu hướng nghĩ là hắn có thần thông, nếu không thì dễ g·iết như vậy, cũng sẽ không làm cho chính phủ YDL đều bất lực với hắn." "Thử một chút? Ai đi?" Áo đen hỏi. Áo xanh nói: "Để cho cái thằng đầu óc có b·ệ·n·h kia đi đi, giữ nó lại cũng chỉ cản trở, ch·ết ở bên ngoài, cũng coi như không phải là tổn thất gì." "Ngươi nói là, thằng ngốc c·u·ồ·n·g kia?" Lần này đến cả áo đen cũng không bình tĩnh được. Áo cam nói: "Thằng ngốc kia đi... Thế thì đúng là... Có ý đấy." Áo đen nói: "Đã có người đề nghị, còn ai có đề nghị nào khác không?" Tất cả mọi người đều lắc đầu. Áo đen nói: “Vậy bắt đầu bỏ phiếu đi.” Tất cả mọi người giơ tay. Áo đen bất đắc dĩ nói: “Vậy thì cứ để c·u·ồ·n·g nhân đi vậy, hi vọng hắn có thể c·hết đẹp mắt một chút. Hoặc là làm cho đ·ị·c·h nhân c·hết khó coi chút.” Tất cả mọi người đều gật đầu, sau đó đều cười. Không lâu sau, một tên cà lơ phất phơ mang theo mặt nạ chống đ·ộ·c đi vào phòng b·ệ·n·h của áo trắng, rồi ngồi phịch xuống bên cạnh áo trắng nói: "Áo trắng, đừng sợ, ta đến rồi, ta sẽ giúp ngươi báo t·h·ù." Áo trắng nghe xong giọng nói này liền trừng lớn mắt, mặt lộ vẻ kinh hoàng, cố gắng thốt ra một chữ: "Cút!" Kẻ đeo mặt nạ c·hố·n·g đ·ộ·c chính là c·u·ồ·n·g nhân trong miệng áo đen, c·u·ồ·n·g nhân lắc đầu nói: "Xem cái bộ dạng không hợp tác của ngươi kia, tròng mắt trợn to như vậy làm gì? Sao, lại muốn sinh nữa à?" Áo trắng thở hồng hộc một tiếng, nhắm mắt lại, hiển nhiên là không muốn phản ứng tên c·u·ồ·n·g nhân này. C·u·ồ·n·g nhân nói: “Được rồi, ngươi không thèm để ý đến ta cũng được, bất quá lão đại bảo là cái thằng nhóc Phương Chính đó cứ giao cho ta xử lý. Ngươi đưa nick Wechat cho ta đi, có nick Wechat là ta đi được liền!” Áo trắng nói: "Thật à?" C·u·ồ·n·g nhân gật đầu, trong mắt áo trắng lóe lên một tia giảo hoạt. Mặc kệ đám người áo đen tin hay không, nhưng áo trắng thì tin, cái tên Phương Chính này tuyệt đối có thần thông, mà còn rất đáng sợ! Triệu chứng trên người hắn, chính là minh chứng rõ ràng nhất! Bất quá hắn cũng không định nói gì, hắn gặp chuyện thì cả đám đều đứng xem náo nhiệt mặc kệ hắn, trong lòng hắn chứa đầy oán khí, vừa hay có thể trút lên người bọn chúng. Cùng nhau ngã xuống gặp xui xẻo luôn! Thế là áo trắng nói: "Nick Wechat của hắn là yizh Is Ifa Ng chính, ngươi cứ tự tìm đi. Chuyện ngươi muốn biết ta đã nói cho ngươi biết rồi, ngươi có thể thực hiện lời hứa đi!" C·u·ồ·n·g nhân gật đầu nói: “Không vấn đề, ta đi ngay đây.” Nói xong, c·u·ồ·n·g nhân vòng quanh áo trắng một vòng, sau đó lại ngồi xuống, nói: “Được rồi, ta đi đến đó đây, đừng quấy rầy ta.” Áo trắng tức đến lật cả mắt trắng, nếu không phải hết sức rồi thì hắn đã tát c·hết cái thằng cháu nội này rồi! Lần thứ nhất, áo trắng có cảm giác muốn sinh bom nổ ch·ết thằng cháu này rồi. ... C·u·ồ·n·g nhân cũng không để ý đến hắn, xin kết bạn với Phương Chính qua Wechat. Phương Chính vốn đang xem điện thoại, thấy có người lạ xin kết bạn, nhìn ghi chú thì không quen biết nên trực tiếp từ chối. C·u·ồ·n·g nhân chậc lưỡi nói: "Ha ha, còn từ chối nữa. Xem ra là b·ắ·t ta phải dùng tuyệt chiêu đây mà!" Một lát sau, Phương Chính lại nhận được một tin nhắn xin kết bạn khác, ấn vào xem, ảnh đại diện là một mỹ nữ quyến rũ, tên gọi: “Tối nay hẹn nhé?” Ghi chú: Miễn phí thử trò chuyện năm phút, không thích thì không đòi tiền. Phương Chính xem xong thì mặt lập tức đỏ bừng lên... "Sư phụ, ngươi xem cái gì đó? Sao lại k·í·c·h· đ·ộ·n·g dữ vậy? Mặt cũng đỏ lên luôn kìa.” Con sóc đang ngồi bên cạnh ăn hạt thông nhìn thấy biểu hiện cổ quái của Phương Chính, liền chạy tới hỏi. Phương Chính nhanh chóng chuyển màn hình Wechat đi chỗ khác, nói: "Không có gì, ngươi ăn của ngươi đi, vi sư ra ngoài chút." Mặc kệ Phương Chính có giả vờ đạo mạo như thế nào thì cuối cùng vẫn chỉ là một chàng trai trẻ huyết khí phương cương, bị trêu như vậy thì thật là tâm viên ý mã. Bất quá Phương Chính ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một tiếng, rồi âm thầm ấn từ chối. Nhưng mà luồng khí nóng trong lòng thì vẫn không tan đi, thật là khó chịu quá đi! Thôi, kiếm gì làm một chút, xả cho khỏe vậy. C·u·ồ·n·g nhân xem thì thấy lại bị từ chối, lập tức nổi giận: "Tuyệt chiêu mà cũng không được ư? Cái này là b·ắ·t ta phải chửi người đây mà!" Thế là Phương Chính lại nhận được một tin xin kết bạn, ảnh đại diện là một con quỷ đỏ, tên là: Phương Chính, ngày đó cái thằng cháu nội nhà ngươi! Ghi chú: Cháu trai, tới đây chiến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận